Lâm Kiến ôm chặt lấy thân thể của Hạ Trường Sinh, đầu vùi vào hõm cổ hắn, rơi xuống từng giọt từng giọt nước mắt. Y không quen lộ vẻ mềm yếu của bản thân trước mặt người khác, vì thế y chỉ có thể rơi nước mắt của mình lên người Hạ Trường Sinh, thậm chí không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Ta đã nghĩ đến, ta cũng đã làm chuẩn bị, nhưng khi sự việc thật sự xảy ra, ta mới phát hiện, trái tim của ta không có cách nào chịu nổi tình cảm mênh mông mãnh liệt này.
“Lâm Kiến…” Hạ Trường Sinh phát ra âm thanh khổ sở.
“Ừ?” Lâm Kiến đáp lại hắn.
“Ta lạnh quá.” Vì sao thân thể phàm tục này lại yếu ớt đến vậy: “Còn nữa… ngươi sắp siết chết ta rồi.”
Hắn cũng rất cảm động vì hai người đã chính thức gặp lại, nhưng dựa theo cách làm hiện tại của Lâm Kiến, không đến mười lăm phút, hắn sẽ phải từ biệt y lần nữa.
Lâm Kiến nghe vậy, lập tức ngừng rơi nước mắt.
Vào lúc Hạ Trường Sinh lên tiếng, người ta rất khó duy trì một số cảm xúc tương đối thâm trầm.
Dù có là như vậy, Lâm Kiến vẫn còn một phần thương cảm.
“Móa nó! Móa nó! Móa nó!”
“Đại sư huynh! Xác chết vùng dậy!”
Mọi người Phục Hy viện đứng phía sau bắt đầu hô to gọi nhỏ.
Yêu ma không ngừng bay qua bay lại trên không trung, kêu rên không dứt.
Lâm Kiến: “...”
Đến lúc này thì nước mắt chẳng rơi nổi một giọt nào nữa.
“Ta cảm thấy ta sắp hôn mê rồi.” Trước khi Hạ Trường Sinh mất đi ý thức có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-su-huynh-chi-biet-soi-guong-trang-diem/1189675/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.