Trên thực tế, hình như Lâm Kiến cũng không làm gì hắn, tắm rửa cho hắn, cho ăn rồi sau đó đợi trong phòng.
“Chơi đùa không?” Lâm Kiến hỏi.
“Chơi trò gì?” Hạ Trường Sinh không hiểu.
Lâm Kiến tiện tay lấy ra một quả cầu, ném tới bên cạnh Hạ Trường Sinh.
“Nhặt cho ta.” Lâm Kiến nói với hắn.
Hạ Trường Sinh hoàn toàn không còn gì để nói, hắn mặc bộ y phục quá rộng so với cơ thể, bò đến cuối giường nhặt quả cầu Lâm Kiến ném qua, sau đó dùng sức cực mạnh ném vào mặt Lâm Kiến.
Đừng có xem người ta như thú cưng!
Lâm Kiến nghiêng đầu một cái, tránh dễ như trở bàn tay.
“Ngươi đã xem như nghe lời rồi.” Lâm Kiến xem hành vi ném cầu ý đồ giết người là nghe lời: “Sao hả? Ngươi muốn về bên cạnh sư phụ sao?”
“Tạm thời không muốn.” Hạ Trường Sinh nằm xuống giường, khoan thai tự đắc gác chân lên: “Ở chỗ này rất thoải mái.”
“Ừm hừ.” Lâm Kiến ngồi xuống bên giường, để tay cạnh người Hạ Trường Sinh. Ngón tay y khẽ nhúc nhích muốn di chuyển tới người hắn, cuối cùng lại có mấy phần do dự.
Hạ Trường Sinh đột nhiên buông chân xuống, nằm nghiêng nhìn Lâm Kiến.
Lâm Kiến bị hắn làm giật mình.
“Vì sao ngươi dắt ta về đây?” Hạ Trường Sinh hỏi y.
“Ngươi tự tiện xông vào mật thất, không rõ ý đồ, ta đưa ngươi về đây đã là sự tha thứ cực lớn. Nếu như người bình thường làm như thế ta đã kéo đi Cửu Tử Nhất Sinh rồi.”
Cửu Tử Nhất Sinh là một địa điểm của Phục Hy viện, như tên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-su-huynh-chi-biet-soi-guong-trang-diem/1189677/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.