Hôm nay Ngô Phàm đến Hi Vũ có chút trễ nãi. Vừa bước vào cửa, y đã thấy con bé chờ sẵn.
"Baba, hôm nay lớp con có một bạn mới chuyển đến đó" Ngô Ân ngồi trên đùi Ngô Phàm hào hứng nói, đôi mắt lấp lánh tràn ngập hồ hởi cùng vui sướng.
"Vậy sao, là nam hay nữ đây?" Ngô Phàm ôm con gái bảo bối, ôn nhu hỏi.
"Là một cậu bé rất đáng yêu nha. Baba, cậu ấy rất trắng, lại tròn tròn như cái bánh bao vậy." Ngô Ân nhớ lại tình huống ban sáng, khi lão sư dắt cậu bé đó vào lớp, giới thiệu rồi bảo cậu chọn chỗ ngồi. Cậu nhóc nhìn quanh lớp, tầm mắt dừng lại ở chỗ trống phía trên con bé. Hai ba bước đứng trước mặt Ngô Ân sau đó liền mỉm cười...
"Thế à, con có biết tên của cậu ta không?" Ngô Phàm rất có hứng thú với cậu bé này.
Nghe được câu hỏi kia, Ngô Ân chợt xụ mặt xuống: "Oaaa... baba... tiểu Ân... con... con quên mất hỏi tên của cậu ấy rồi."
"Không sao, ngày mai đi học con có thể hỏi tên cậu ta mà" Ngô Phàm yêu thương xoa xoa mái tóc mềm của con gái.
Ngô Ân trong quá trình điều trị bệnh phải tạm nghỉ học, vậy nên hiện tại con bé đang học chung với các bạn nhỏ hơn nó một tuổi.
"Vâng, nhất định!" Con bé gật đầu thật mạnh, bàn tay nhỏ bé nắm chặt thể hiện quyết tâm.
Ngô Phàm cùng Ngô Ân còn đang trò chuyện, cửa phòng bệnh bật mở, bước vào là Lạc Thiên, và bên cạnh hắn, ngoài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-thuc-toi-muon-anh/2562910/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.