Cú đấm kia không dùng sức, nhưng Biên Triệt vẫn đứng không vững, vịn vào cửa xe nôn mửa.
Anh gần như không ăn gì vào bữa tối, lúc này trong dạ dày toàn là rượu, nôn ra cũng toàn là rượu, Diệp Thanh Sanh nhẹ nhàng xoa lưng anh, thở dài một tiếng.
Sao cô lại không hiểu tâm ý của anh chứ?
Chủ động đến cửa nhận lỗi, tự phạt từng ly từng ly, chỉ muốn làm dịu cơn giận trong lòng Diệp Hoài Sinh.
Tài xế từ trong xe vặn mở một chai nước, đưa cho anh, còn Biên Triệt sau khi nhận lấy nước, liền khoát tay với Diệp Thanh Sanh, ra hiệu cô tránh xa mình ra một chút.
Xưa nay anh luôn là một công tử cao ngạo phóng khoáng, cho nên không muốn cô ngửi thấy mùi khó chịu, cũng không muốn cô nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình.
Gió đêm thổi tán loạn, ánh đèn xe sáng rực chiếu vào cổng biệt thự, tài xế cũng rất biết điều đứng ra xa.
Không có người ngoài, không có tiếng động, chỉ có tiếng nôn mửa khó chịu của anh.
Nôn đến mắt cũng đỏ hoe, Biên Triệt uống nước súc miệng, rồi lại lặng lẽ đứng dậy, khôi phục lại vẻ thanh nhàng khoan khoái.
Anh vẫy tay với cô: “Bảo bối, về nhà thôi.”
Người này sao lại giỏi chui vào lòng người ta như vậy chứ? Chỉ đứng yên ở đó dưới ánh trăng dịu mát, cũng đủ khiến người ta cảm động đến rơi nước mắt.
Anh là người đứng đầu tập đoàn Hằng Nhất, điều hành mọi việc một cách thành thạo, chỉ cần nhấc chân cũng đủ khiến giới kinh doanh Kinh Thị phải xáo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-tieu-thu-gap-rac-roi-dai-tieu-ty-huu-ma-phien/2785678/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.