Sáng thứ Hai, Trình Nghê dậy từ rất sớm. Cô đơn giản đút cho bà ăn vài thìa cháo lót dạ rồi gọi xe, xuất phát từ Hoài thành lên Du Thành.
Lịch hẹn là 9 giờ rưỡi sáng, khi đến cổng Bệnh viện số Ba, đồng hồ vừa chỉ quá 9 giờ một chút. Cô vào tòa nhà khám bệnh, mượn một chiếc xe lăn, nhẹ nhàng đỡ bà ngồi lên rồi đưa bà đi thang máy lên tầng hai – khu khám chuyên khoa Chấn thương chỉnh hình.
Bác sĩ Lưu làm việc ở phòng khám số 5, Trình Nghê lấy số thứ tự xong thì cùng bà ngồi chờ. Ngoài hành lang, có người ngồi người đứng, chen chúc đợi đến lượt. Màn hình hiển thị đang gọi đến số 13, mà số của hai bà cháu là 15 – trước họ chỉ còn một người nữa.
Chờ một lúc, tiếng loa vang lên gọi đến số của họ, Trình Nghê đẩy xe lăn vào phòng khám.
Bác sĩ Lưu khoảng hơn bốn mươi tuổi, đeo khẩu trang và kính mắt, lúc họ vào thì đang gõ gì đó trên máy tính. Anh nghiêng đầu nhìn họ một cái rồi hỏi:
“Lý Tú Mai?”
Trình Nghê bước lên mấy bước, đưa phim chụp CT và nhẹ nhàng trình bày tình trạng của bà. Bác sĩ Lưu cầm phim giơ lên phía ánh sáng, xem kỹ một lượt rồi quay sang nói:
“Trường hợp này thường có hai phương án điều trị: một là mổ, hai là điều trị bảo tồn, nằm nghỉ hoàn toàn trên giường. Nhưng người lớn tuổi, nhiều khi nằm cả năm trời cũng chưa hết đau. Tôi nghe bác sĩ Triệu nói là nhà mình chưa đo mật độ xương đúng không? Vậy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dam-chim-khong-dut-hoang-ngu-thinh-loi/2982331/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.