Sau đó Thời Hoằng Tinh lái xe đưa hai người về nhà. Thường Tiểu Gia ngồi trên xe không nói gì. Về đến nhà đã hừng đông bốn giờ, không bao lâu trời sẽ sáng.
Tạ Lệ uể oải đến khó chịu, lúc chờ Thường Tiểu Gia đi tắm anh dựa vào tường ngồi xuống sàn nhà, chỉ chốc lát ngoẹo cổ nhắm mắt lại ngủ.
Sau đó, anh mơ hồ cảm giác có người đụng mình, nhưng ngay cả mở mắt cũng không đủ sức, anh chỉ giơ tay lên bắt lấy tay người trước mặt, hàm hồ nói một câu: “Tiểu Gia, ngoan.” Anh nửa ngủ nửa tỉnh cũng không khí lực đùa Thường Tiểu Gia, bảo cậu nghỉ ngơi sớm.
Thường Tiểu Gia ngồi xổm trước mặt anh, nói: “Anh cởi quần áo.”
Tạ Lệ không có phản ứng.
Vì vậy Thường Tiểu Gia giúp anh cởi quần áo.
Quá trình này rất gian nan, vừa mới bắt đầu Tạ Lệ không phối hợp với cậu, mà nắm lấy tay cậu nói: “Đi ngủ đi, Tiểu Gia.”
Nhưng Thường Tiểu Gia rất cố chấp, nhất định muốn cởi quần áo Tạ Lệ, dùng nước nóng làm ướt khăn lông lau người cho Tạ Lệ, cuối cùng đỡ anh nằm xuống giường.
Tạ Lệ vừa dính vào giường liền ngủ như chết, Thường Tiểu Gia muốn đẩy anh vào giữa cũng không đẩy được.
Sau đó Thường Tiểu Gia cũng lên giường, chỉ để một cái đèn bàn, cẩn thận tránh né tay trái bị thương của Tạ Lệ, nhấc tay của anh để lên người mình, chui vô trong ngực của anh mới nhắm mắt lại ngủ.
Tạ Lệ ngủ từ hừng đông tới buổi chiều, sau đó bị chuông điện thoại di động đánh thức. Anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dam-my-che-dau/990439/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.