Mà Giản Đăng lần nữa trở về bên người Hoắc Yến Hành rất nhanh đã phát hiện anh thiếu một cái găng tay.
Bàn tay định nắm lấy tay anh dừng lại, Giản Đăng không chắc hiện giờ trình độ "khiết phích" của Hoắc Yến Hành đã thế nào rồi.
Nghiêm khắc mà nói thì cũng không hẳn là "khiết phích", dù sao thì trong mấy tháng làm bạn cùng phòng với Hoắc Yến Hành, cậu chưa từng thấy anh tỏ vẻ ghét cậu lôi thôi lếch thếch, ném quần áo lung tung bao giờ.
Nhưng khi ấy Hoắc Yến Hành vẫn luôn đen găng tay, chỉ có buổi tối ở trong phòng ngủ mới tháo ra.
Thỉnh thoảng Giản Đăng vô tình đụng phải Hoắc Yến Hành cũng không thấy anh có phản ứng gì lớn, khi đó cậu suy đoán trình độ "khiết phích" của anh không nghiêm trọng, bây giờ thế nào thì khó mà nói được.
Dù sao thì trong nguyên tác Hoắc Yến Hành cũng không có chứng bệnh "khiết phích" này.
Nhớ đến nguyên tác, lúc này Giản Đăng mới nhớ ra hình như tiệc chúc mừng tối nay là một nét bút cốt truyện, Đào Khả làm bạn nhảy với nhị hoàng tử trong vũ hội, kết quả khi nhảy điệu thứ hai thì Kỳ Tinh Giác và công ba đồng thời mời cậu ta làm bạn nhảy khiến cái tên Đào Khả lần đầu vang danh trong giới xã giao của tinh cầu thủ đô.
Nhưng quan trọng nhất chính là trong vũ hội công ba bất ngờ trúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dan-duong-cau-ay-khong-muon-yeu-duong/2721514/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.