Giản Đăng ôm túi kẹo trốn đi chưa về ký túc xá ngay mà rẽ vào phòng thí nghiệm, cậu không muốn gặp Bé Ngốc sau khi nâng cấp nhanh như vậy.
Ngay khi sắp đến cửa tòa nhà thực nghiệm, từ xa Giản Đăng đã nhìn thấy có một người ngồi xổm ở đó, bên cạnh là một con mèo xá lị đang chậm rãi đi tới đi lui hoàn toàn thể hiện nội tâm buồn chán của chủ nhân.
Giản Đăng cũng không quan tâm vì sao Không Nguyên Vu ở đây, cậu định đi ngang qua luôn thì bị lính gác bỗng nhảy dựng lên cản đường.
"Đăng Đăng, anh đi đâu thế?" Không Nguyên Vu trách móc Giản Đăng: "Tôi đến ký túc xa tìm anh mà tên lính gác kia bảo tối qua anh không về."
Giản Đăng nghe vậy thì cúi đầu xem quang não, không có tin nhắn của Hồ Tiêu, cậu cau mày hỏi: "Có việc gì?"
Dừng một chút, cậu bổ sung thêm: "Đừng gọi tôi như thế." Thấy cứ kỳ kỳ thế nào.
Huống hồ họ chỉ mới làm quen tối qua, trong nguyên tác công ba là người nhiệt tình thế à?
"Được rồi, đàn anh nhỏ, tôi gọi thế chắc được rồi chứ?" Không Nguyên Vu thỏa hiệp, cuối cùng hắn ta nói chính sự: "Cảm ơn vì hôm qua anh đã cứu tôi."
"Không có gì." Thấy không phải chuyện gì lớn, Giản Đăng lập tức đi vào trong: "Đây là chuyện mà người bình thường sẽ làm."
"Khoan đã!" Không Nguyên Vu cản cậu lại: "Ông bô của tôi nói ông ấy muốn cảm ơn anh, anh có yêu cầu gì không?"
"Tối qua anh nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dan-duong-cau-ay-khong-muon-yeu-duong/2721518/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.