Hôm nay khi Giản Đăng thức dậy Hoắc Yến Hành đã không còn nằm cạnh cậu nữa, cậu giơ tay sờ sờ ga giường, lạnh ngắt không có chút hơi ấm nào, có thể thấy anh đã đi được một lúc rồi.
Chiếc ghế đơn trước bàn đã được thay mới, Giản Đăng nhìn cái ghế chằm chằm, trong đầu hiện lên cảnh tượng hôm qua.
Thật ra lúc ấy Giản Đăng thoáng nghe thấy tiếng ghế cọt kẹt, nhưng khi đó cậu đang bị chuyện khác hấp dẫn nên cũng không mấy để ý.
Hôm nay nhớ lại, Giản Đăng phát hiện lực tay của Hoắc Yến Hành dữ thật!
Cậu xuống giường ngồi xổm trước ghế, nhịn không được giơ tay dùng sức sờ chân ghế.
Một phút sau, chiếc ghế vẫn không nhúc nhích, chỉ có tay Giản Đăng run rẩy vô ích do quá sức.
Tốt lắm, không phải chất lượng của ghế có vấn đề, Giản Đăng im lặng rụt tay về, thế mà cậu còn từng nói Hoắc Yến Hành nắm tay mình thật mạnh thử xem thế nào, hóa ra anh không đồng ý là có lý do cả.
Có thể làm hư cả một cái ghế bằng sắt chứ đừng nói gì đến tay cậu.
Giản Đăng nghĩ một hồi rồi ngẩn người, cánh cửa sau lưng mở ra khi nào cũng không hay.
"Tiểu Đăng?" Hoắc Yến Hành vừa huấn luyện về thì thấy Giản Đăng đang ngồi xổm nhìn cái ghế chằm chằm, cũng không biết là cậu đang làm gì.
Nghe được giọng anh, Giản Đăng nháy mắt hoàn hồn, cậu đột ngột đứng dậy, nhưng thấy mình phản ứng hơi quá nên mất tự nhiên hỏi: "Anh đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dan-duong-cau-ay-khong-muon-yeu-duong/2721536/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.