Lúc bảy giờ mười phút sáng sớm, bọn lính gác mắng mỏ ầm ĩ đánh thức đám nô lệ còn đang say ngủ, những kẻ tỉnh dậy chậm hoặc cáu bẳn vì vừa ngủ dậy liền bị đập cho một gậy, lập tức toàn bộ đều tỉnh như sáo, chẳng còn giận dỗi gì nữa.
Đám lính gác tháo dây an toàn và dây trói ở mắt cá chân của chiến nô, đổi thành loại xích cho phép bước đi chậm chạp.
Người sói da dày thịt béo, bị trói suốt gần hai mươi tư tiếng mà dưới lớp lông không để lại chút dấu vết nào, nhưng Sầm Chân thì không tránh khỏi, dây vừa được tháo ra, trên mắt cá chân đã hằn vết rõ ràng, vừa nhức vừa đau.
Thừa lúc lũ tinh tặc không chú ý, Thủ Hà đổi chỗ đứng với người sói, “Đứng vững được không? Nếu không thì dựa vào tôi. Chân tê thì cố gắng chịu đau mà bước nhẹ vài bước, như vậy máu lưu thông nhanh hơn.”
“……” Từ nhỏ đến lớn, kể cả trong những năm tháng sống ở Trái Đất, Sầm Chân chưa từng được ai chăm sóc kỹ lưỡng đến vậy. Anh không quen, ngẩng đầu lên nhìn Thủ Hà, chỉ thấy trong mắt người thanh niên tràn đầy sự hiền từ — đúng vậy, chính là sự hiền từ của bậc trưởng bối dành cho con cháu.
… Cũng phải thôi, bất kể trông có trẻ đến đâu, người trước mắt vẫn là một cảnh sát liên hành tinh sáu mươi mấy tuổi, chính khí lẫm liệt, chuyên đi cứu giúp kẻ yếu. Chăm sóc một thanh niên hai mươi tuổi như anh, chẳng khác nào ông nội chăm cháu.
Đặc biệt với người Trung Dương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dan-duong-co-phai-trung-sinh-roi-khong/2899891/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.