Nếu như nói Tông Tông giữ nàng lại một đêm, Bàn Nhi sẽ không nghĩ nhiều.
Ngày hôm sau rõ ràng nàng cũng định quay về cung rồi, nhưng người ta vẫn không có ý thả người về, Bàn Nhi bèn đoán được trong hành động này hẳn phải có thâm ý gì đó.
Có điều hắn không nói, nàng cũng không tiện hỏi, thấy hắn cầm mấy quyển sổ con tới đây xem, còn sai Phúc Lộc đi lấy vài cuốn sách tới cho nàng giết thời gian, nàng cũng chỉ đành cầm lên xem.
Ở gần cửa sổ có giường sưởi, Bàn Nhi ngồi trên giường sưởi.
Lúc ban đầu nàng còn nghĩ đây là Càn Thanh cung, ít nhiều gì nàng cũng phải giữ hình tượng, dần dần nàng cũng quên mất chuyện này luôn, càng ngày càng không có phong thái gì cả. Mới đầu là ngồi xem, một lúc sau thành dựa xem, thêm một lúc nữa liền thành nằm bò ra xem.
Trên bàn ngoài một chút bánh ngọt ra còn có hai đĩa hoa quả, bên trong có táo và thạch lựu, còn có một chùm nho.
Nho đã bị Bàn Nhi ăn hết rồi, nàng bắt đầu chuyển sang gặm táo.
Thời gian này táo mùa đông rất ngọt, da mỏng thịt dày, vừa thơm vừa giòn. Nhược điểm duy nhất của nó chính là lúc ăn sẽ phát ra tiếng.
Phúc Lộc cúi đầu đứng cạnh cửa, trong phòng vốn chỉ có tiếng sột soạt của giấy bút ma sát với nhau giờ lại xen vào trong đó âm thanh khiến người nghe cảm thấy ê hết cả răng.
Xừn xựt, xừn xựt…
Phúc Lộc ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Tô chủ tử đang nằm nhoài trên giường sưởi, vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dang-sung-gia-dien-dich-thinh-yen/2700962/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.