“Đều bị cậu dọa chạy đó.” Trình Nhượng đá vào Triệu Huy: “Ngay cả quen cũng không quen, còn muốn đưa người ta về nhà, có người như cậu sao?”
Triệu Huy nghiêng người tránh đi, tức giận nhìn: “Sao lại bị tôi dọa chứ? Rõ ràng là Karl và…”
Và Sếp mà.
Ba người nhìn về phía Đoàn Tiêu.
Lúc này cơn gắt ngủ khi bị đánh thức của Đoàn Tiêu đã giăng đầy khuôn mặt: “Không ai muốn ăn cơm nữa à? Được, trực tiếp làm nhiệm vụ đi.”
Sắc mặt ba người đều thay đổi, Triệu Huy suýt thì chạy tới ôm đùi, bỗng nhiên đầu nảy lên một suy nghĩ là chớp mắt như cô gái đáng thương vừa nãy: “Sếp à, bọn em đói rồi.”
Hai người còn lại cùng lúc đá anh ta một cái: “Cút!”
Có cơm ăn cũng bị cậu làm buồn nôn đến nỗi không có khẩu vị rồi!
“Nói thật đó, nếu cô gái như thế tìm tôi làm vệ sĩ, tôi không cần tiền cũng muốn bảo vệ cô ấy.” Trình Nhượng bỗng nói: “Xinh đẹp như vậy, nhát gan hệt như mèo con. Cậu nói xem, có người xấu nào không muốn bắt nạt người như vậy chứ.”
“Cô ấy trông cũng chỉ mười tám tuổi thôi nhỉ.”
“Nói lung tung.” Triệu Huy nói: “Người ta cùng lắm cũng chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, làm gì lớn như vậy chứ, mắt nhìn của cậu bị gì thế.”
“Nhưng so với đại tiểu thư họ Châu gì đó kia thì khiến người ta yêu thích hơn nhiều, còn muốn Sếp làm vệ sĩ riêng. Với dáng vẻ của cô ta, cho dù đưa tôi sáu con số tôi cũng không làm.”
“Sáu con số, không làm thật à?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dang-yeu-la-ke-lau-dai/2848433/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.