Sở Tiểu Điềm vội vàng xoay người.
Cũng may hôm nay cô đổi cách ăn mặc, chắc không ai nhận ra cô.
Cô lại không kìm được sự tò mò nhìn sang, trong bốn người chỉ có một người cô từng gặp, bốn người đều mặc đồ vest giống nhau, trông còn nghiêm chỉnh hơn đồng phục màu đen ngày hôm qua nhiều. Hơn nữa, so với dáng vẻ lười nhác hôm qua thì khí thế của bọn họ càng thêm nghiêm túc, cẩn trọng, mang lại cho người ta cảm giác không dám tiếp cận, hai người trong đó xách két sắt.
Bỗng nhiên Sở Tiểu Điềm bỗng nhớ gì đó.
Trên ngực áo đồng phục ngày hôm qua của bọn họ có một logo, cô còn nhớ mấy chữ bên trên. Khi đó cô không để ý nhìn nhưng hiện giờ nghĩ lại, không ngờ có thể nhớ rõ ràng.
Long Phong Đặc Vệ.
Trong tòa nhà này có một công ty đá quý, mấy người này chắc được công ty đó ủy thác vận chuyển đá quý.
Bốn người đã sắp bước ra khỏi tòa nhà, nhưng một trong số đó dường như phát hiện ra ánh mắt của cô nên quay đầu lại nhìn một cái, trông thấy là một cô gái ôm túi nhìn về bên này, người đó cảm thấy chắc cô đã bị vẻ đẹp trai của mình mê hoặc nên mỉm cười, bước ra ngoài.
Triệu Huy bỗng nói: “Sao tôi cảm thấy cô gái vừa nãy có hơi quen mặt nhỉ?”
“Cậu nhìn thấy gái đẹp đều quen mặt cả.”
“Khốn nạn, tôi thật sự cảm thấy đã gặp ở đâu rồi.”
Sở Tiểu Điềm thở phào.
Nhưng không biết tại sao bỗng nhiên cô thấy hơi đáng tiếc.
Cũng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dang-yeu-la-ke-lau-dai/2848434/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.