🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Năm phút?

Năm phút sau sẽ xảy ra chuyện gì?

Trong mấy phút ngắn ngủi này, Sở Tiểu Điềm tưởng tượng rất nhiều thứ trong đầu, cô còn nghĩ đến chuyện Đoàn Tiêu dẫn Karl đi dạo qua đây.

Cô căng thẳng nhìn xung quanh, không phát hiện mục tiêu đáng ngờ nào, chỉ có mấy cụ già dắt chó đi dạo.

“Gâu gâu.” Tuyết Cầu sủa lên.

“Vừa rồi bảo em sủa em không sủa, về nhà không cho em ăn bánh quy nữa.” Sở Tiểu Điềm chỉ vào nó, cảnh cáo: “Trừ khi lát nữa em ngoan ngoãn, chỉ cần em ngoan, về nhà không những có bánh quy, chị còn nấu thêm thịt cho em ăn.”

Giọng cô dù là lúc uy h**p cũng dịu dàng, không có sức uy h**p nào cả, hơn nữa câu nói này Tuyết Cầu còn nghe hiểu một chút, nói chính xác là nó chỉ nghe hiểu vài chữ, bởi vì mỗi lần Sở Tiểu Điềm nói ăn thịt nào là mang đồ ăn ngon đến cho nó, Tuyết Cầu vui mừng sủa thêm hai tiếng, vẫy đuôi càng ngày càng nhanh.

Sở Tiểu Điềm lại nhớ ra gì đó, vội vàng sờ người mình.

… Cô không mang theo cái gương nhỏ.

Đừng nói là gương nhỏ, những túi đồ trang điểm các cô gái khác hay mang theo bên người mà cô cũng không mang, dù sao cũng chỉ dắt chó ra ngoài đi dạo mà thôi.

Vả lại, trên mặt cô chỉ có kem chống nắng, không hề trang điểm… Nếu không, làm sao lại có nhiều người nói con gái ra ngoài thì phải ăn diện gọn gàng sạch sẽ, xinh đẹp, nếu không lỡ lúc đi vứt rác gặp trai đẹp thì phải làm sao?

À đúng rồi, điện thoại!

Sở Tiểu Điềm cầm điện thoại chỉnh sang chế độ chụp ảnh, nhìn vào ống kính. Cũng may, mặt rất sạch sẽ, lông mày cũng gọn gàng, buổi sáng lúc tắm rửa cô đã nhân tiện gội đầu luôn, tóc mái cũng bồng bềnh.

Lạc Bắc Sương luôn thích bóp cằm cô, ghen tị nói cô dù có không đánh nền thì làn da cũng mịn màng, đã hai mươi mấy tuổi rồi mà vẫn giống như lúc mười bảy, mười tám tuổi. Đây có lẽ liên quan đến việc cô không thường xuyên tắm nắng, dẫu sao tia UV cũng là nguyên nhân gây lão hóa da.

Nhưng thực ra cô cũng rất ngưỡng mộ Lạc Bắc Sương có gương mặt xinh đẹp động lòng người. Khi cô soi gương vào lúc nửa đêm thì cũng bị làn da quá trắng, mái tóc đen tuyền và gương mặt trắng bệch này làm cô lo lắng rằng cô gái trong gương đột nhiên giơ móng vuốt ra bóp lấy cổ của mình.

Đã bốn phút trôi qua rồi.

Mặc dù cô biết mình nên giữ bình tĩnh, không được căng thẳng, nhưng trái tim cô lại không nghe lời mà đập liên hồi, giống như sắp sửa có chuyện gì khiến nó nhảy ra vậy, đập rất vui sướng.

Có cụ già ở bên cạnh đang đánh Thái cực quyền, Sở Tiểu Điềm nhìn một lúc, bỗng dưng cô cũng nhấc tay hai tay làm theo động tác của họ, sau đó cô nhẹ nhàng bỏ tay xuống, thở một hơi dài.

Một bà lão đánh Thái cực quyền cười nheo mắt nói: “Cô gái à, tư thế này của cháu không chuẩn, hay là cháu qua đây, để bà dạy cho cháu.”

Sở Tiểu Điềm đỏ bừng mặt: “Không cần đâu bà, cảm ơn bà ạ. Cháu chỉ tùy tiện tập cho bớt căng thẳng thôi…”

Cô vội vàng kéo Tuyết Cầu muốn rời đi, bỗng nhiên một chiếc xe quen thuộc dừng ở bên đường. Có người mở cửa xe đi xuống, cười vẫy tay với cô.

Không ngờ là Trình Nhượng, Sở Tiểu Điềm ngạc nhiên đi qua đó.

Trình Nhượng khom người muốn xoa đầu của Tuyết Cầu, nhưng Tuyết Cầu sợ người lạ nên đã núp sau chân Sở Tiểu Điềm, ánh mắt lộ ra sự uy h**p.

Thực ra Tuyết Cầu rất nhát gan, giống hệt như chủ nhân là cô đây, vô cùng nhát. Nhưng có đôi khi, để bảo vệ bản thân mà buộc phải thể hiện dáng vẻ hung dữ, bởi vì người lớn mạnh hơn mình quá nhiều, nếu không muốn bị bắt nạt thì bắt buộc phải khiến bản thân cũng trở nên lợi hại để không bị người khác xem thường và bắt nạt… Nhưng sự lợi hại được biểu hiện ra bên ngoài này thực ra rất yếu đuối, cùng lắm chỉ có thể cố gắng giảm thiểu một số tổn thương và nỗi sợ mình nhận được.

Tuyết Cầu giống chủ nhân của nó, đều không có cảm giác an toàn.

Trình Nhượng đã nhận ra điều này từ lần đầu tiên gặp Sở Tiểu Điềm và Tuyết Cầu.

“Tên nhóc này sợ lạ.” Trình Nhượng cười.

“Anh Trình, sao anh lại tới đây?”

Trình Nhượng mặc áo sơ mi, đồ tây, thắt cà vạt nghiêm túc, trông bộ dạng giống như đang làm việc.

“Vừa hay anh ở gần đây, Sếp có lệnh, bảo anh đón hai bạn nhỏ đến căn cứ huấn luyện xem thử.”

Sở Tiểu Điềm ngẩn người: “Anh… Anh Đoàn?”

Thực ra cô không biết bản thân nên xưng hô với Đoàn Tiêu như thế nào, anh từng cứu mạng cô, lại không phải nhân vật bình thường, hơn nữa hai người họ tính thế nào cũng chỉ gặp nhau vài lần ít ỏi mà thôi, có lẽ cả hai đến cả bạn bè bình thường cũng không phải, cô cũng chỉ đành xưng hô như vậy.

Nhưng kỳ lạ là dường như vì tấm danh thiếp chính tay Đoàn Tiêu đưa cho cô, cả lời hứa hôm ở bệnh viện và tối hôm qua đã khiến hai người họ có thêm một mối quan hệ ảo diệu.

Anh từng cứu mạng cô, cô giúp đỡ nhân viên cấp dưới hoặc anh em của anh. Vả lại, tối hôm qua còn cùng nhau trải qua khoảnh khắc sống chết rúng động như thế… Đương nhiên, đối với cô mà nói, đó là chuyện khiến cô sợ hãi và nhớ cả đời nhưng với Đoàn Tiêu, có thể đó chỉ là chuyện cơm bữa, không mấy nguy hiểm.

Trình Nhượng nói: “Chuyện hôm qua liên lụy em rồi, bọn anh nợ em ân huệ lớn như vậy, không cảm ơn đàng hoàng sao mà được.”

Tạm thời không nói đến chuyện Sở Tiểu Điềm đi cùng Dương Thiệu Quang đến bệnh viện, hôm qua vào lúc cô chỉ ra tội phạm, còn bị hoảng sợ như thế, bọn họ làm chút chuyện cho cô cũng là lẽ đương nhiên.

Trình Nhượng thấy cô còn hơi ngẩn ngơ, bèn nói: “Không tiện sao? Lát nữa còn có việc bận hả?”

“Không, không có.” Sở Tiểu Điềm nói: “Phải để Tuyết Cầu lên xe sao?”

“Lên đi, không sao.”

Trình Nhượng không để tâm việc Tuyết Cầu lên xe, nhưng Tuyết Cầu thì có.

Suy cho cùng nó vẫn rất nhát gan, ban đầu sống chết không chịu lên, giống như muốn đưa nó đi bán vậy. Trình Nhượng đứng ở một bên nhìn, cười khà khà, cuối cùng vẫn là Sở Tiểu Điềm ôm nó lên xe.

“Đừng sợ, chú là người tốt.” Trình Nhượng nói.

“...” Tuyết Cầu chui vào lòng Sở Tiểu Điềm, run cầm cập ở trong ngực cô.

Sở Tiểu Điềm nói: “Thôi nào, đừng sợ, chú này thật sự là người tốt mà, sẽ không bán em đi đâu.”

Trình Nhượng: “...” Sao anh ta nghe như bản thân rất giống người xấu bắt cóc trẻ em đem bán vậy?

Sở Tiểu Điềm xoa đầu Tuyết Cầu, nói chuyện với Trình Nhượng. Trình Nhượng hỏi cô: “Em vừa tốt nghiệp phải không?”

“Đã đi làm được một năm rồi.”

“Đi làm một năm rồi.” Trình Nhượng ngạc nhiên nói: “Ở đâu thế?”

Sở Tiểu Điềm nói một địa điểm: “Nhưng mấy ngày trước vừa mới từ chức, hiện giờ làm công việc khác.”

“Nhìn sắc mặt của em không được tốt lắm. Hôm qua bị dọa, không ngủ ngon phải không?”

Sở Tiểu Điềm nói: “Không sao, mấy hôm nay em đều không ngủ được.”

“Chuyện gì vậy, mất ngủ hả? Em còn trẻ như vậy, giấc ngủ không tốt là không được đâu.”

Sở Tiểu Điềm ngại ngùng nói: “Đọc tiểu thuyết kinh dị, đọc xong thì không ngủ được.”

Trình Nhượng: “Sao cơ? Em cũng đọc tiểu thuyết kinh dị hả?”

“... Đúng vậy.” Không chỉ đọc, em còn viết cho người ta đọc nữa.

Trình Nhượng đập vô lăng: “Vậy thì trùng hợp quá, mấy hôm nay anh cũng đọc, say mê lắm.”

Khi anh ta nói câu này thì cô cảm giác như anh ta không hề đọc tiểu thuyết kinh dị chút nào, ngược lại trông anh ta như cảm thấy thú vị nên đọc một cuốn truyện cười vậy, còn rất có hứng thú thảo luận với cô về cốt truyện của tiểu thuyết kinh dị.

Sở Tiểu Điềm nghe mãi nghe mãi thì thấy không bình thường… Sao cốt truyện anh ta kể lại giống bộ đầu tiên của “Cuốn sách kinh dị” mà cô viết như thế?

“Anh Trình, lẽ nào anh đang đọc… Cuốn sách kinh dị?”

“Đúng thế, em cũng đọc truyện này à?”

“Đúng vậy, em đọc truyện này nên… buổi tối mới không ngủ được.”

“Chẳng trách. Đừng nói là em, người không sợ trời không sợ đất như Triệu Huy mà tối cũng nằm mơ thấy ác mộng, huống hồ là một cô gái như em.” Trình Nhượng nói: “Nếu em thấy sợ, buổi tối đừng đọc, mất công lại mơ thấy ác mộng.”

Sở Tiểu Điềm lau nước mắt chua xót, em cũng không muốn đọc nhưng không đọc không được, hu hu hu.

“Nếu như hôm nào đó Phạn Âm không viết nữa thì tốt rồi.” Cô xót xa nói: “Biết đâu bản thân người ấy lúc viết cũng sợ hãi muốn khóc đó.”

Trình Nhượng cười ha ha: “Không thể nào, em nghĩ nhiều rồi, người viết truyện chắc chắn không sợ, người sợ là người đọc truyện.”

Sở Tiểu Điềm: “...”

Cô lặng lẽ mở trang cá nhân của tác giả để đọc bình luận của người đọc, bình luận mới nhất hiển thị là: Thật muốn có lá gan lớn như Boss Phạn Âm, viết thứ đáng sợ như thế mà không sợ chút nào!

Cô gửi bao lì xì cho người đọc này, sau đó gương mặt tê dại đóng bình luận.

Cô cũng rất tuyệt vọng, nhưng cô có thể làm gì chứ!!! Người đọc của cô đều cho rằng cô là một người ngốc có gan lớn, nhưng rõ ràng lá gan của cô còn nhỏ hơn bọn họ rất nhiều!

Trình Nhượng lái xe nửa tiếng đồng hồ mới tới nơi, Sở Tiểu Điềm nhìn, phát hiện rẽ thêm hai con đường nữa là có thể đến căn nhà lúc trước cô mua. Chẳng trách lúc mua nhà cô nghe nói an ninh ở khu vực gần đây rất tốt.

Tổng công ty của Long Phong Đặc Vệ rất lớn, chia ra nhiều khu vực, bởi vì quản lý quân sự hóa, cho nên trông cũng rất trang nghiêm. Trước cửa còn có nhân viên đứng canh, nhìn giống như trụ sở quân sự khí phách, nhưng diện tích bên trong tương đối lớn. Sau khi Trình Nhượng lái xe vào trong, đi vòng tới tòa nhà văn phòng bốn tầng ở đằng trước, lại lái thêm mấy phút nữa mới dừng xe.

“Đến rồi.” Trình Nhượng quay đầu nhìn, Sở Tiểu Điềm đang ôm chó nhìn ra bên ngoài, gương mặt cô trắng tinh, trông cả hai rất căng thẳng, giống như hai động vật nhỏ tụ thành một nhóm, đến cả xe cũng không dám xuống.

Trình Nhượng cảm nhận được cảm giác tội ác dày đặc… Tuy rằng anh ta không làm chuyện gì xấu cả.

“Không cần căng thẳng, em nhìn Tuyết Cầu đi, nó còn không sợ.”

Câu nói này như đang dỗ dành đứa trẻ sợ bị chích ở trong bệnh viện, Trình Nhượng bật cười.

Sở Tiểu Điềm căng thẳng nói: “Em không sợ, em chỉ hơi hồi hộp. Tuyết Cầu nhà bọn em chưa từng trải, em sợ nó sẽ cảm thấy sợ hãi.”

… Thực ra là cô chưa từng trải đời.

Trình Nhượng xuống xe mở cửa cho cô: “Đừng sợ, đừng sợ, anh ở đây bảo vệ cho em.”

Sở Tiểu Điềm an tâm một chút, nhưng Tuyết Cầu thì bị dọa sợ. Bởi vì ở phía xa nó đã ngửi được mùi của rất nhiều con chó khác, hơn nữa con nào cũng vạm vỡ hơn nó.

Sở Tiểu Điềm cũng từng đến nơi huấn luyện chó khác, nhưng chỗ của Long Phong Đặc Vệ rộng lớn hơn nhiều, hơn nữa phần lớn là những con chó bảo vệ thuộc loài chó Rottweiler (*),chó chăn cừu Đức, thậm chí là chó ngao Tây Tạng. Loài chó nghiệp vụ này có tính hung mãnh hơn những loài chó cưng bình thường khác. Bọn chúng sẽ bảo vệ thành viên trong gia đình vào lúc cần thiết mặc dù vẻ ngoài hung dữ, nhưng thực tế bọn chúng rất trung thành.

(*) Chó Rottweiler: Hay còn gọi là rốt hoặc rotti, là một giống chó có nguồn gốc từ Đức, được dùng như loại chó chăn gia súc nhưng thường được huấn luyện để trở thành chó nghiệp vụ. Chúng còn là những con chó chiến đấu tốt và có khả năng chịu đựng được các vết thương. Rottweiler còn là loài chó khỏe mạnh, thông minh. Dù trông có vẻ ngoài to xác và dữ dằn nhưng chúng biết nghe lời và là những chú chó bảo vệ tốt. Chúng ít thân thiện với người lạ, nhưng với những người quen lại tỏ ra dễ mến. Chúng là giống chó khá điềm tĩnh.

Giống như Karl mà lần trước Sở Tiểu Điềm từng gặp.

“Những con chó kia rất ngoan ngoãn, không cần phải sợ bọn chúng.” Trình Nhượng gọi một tiếng: “Lão Trương!”

Lão Trương là người phụ trách bên này, lúc trước Trình Nhượng đã đánh tiếng với anh ta trước, hơn nữa họ đều biết cô gái này là người Đoàn Tiêu cần chăm sóc, cho nên đều rất khách sáo với cô.

“Chỉ cần huấn luyện cho nó sửa lại tật xấu, nghe lời chút là được.” Trình Nhượng nói: “Tìm người huấn luyện riêng, lúc trước tên nhóc này từng chịu khổ khi lang thang ở bên ngoài.”

“Hiểu rồi, yên tâm đi.”

Trình Nhượng nói với Sở Tiểu Điềm: “Nếu em không yên tâm thì có thể ký hợp đồng với bên này, thường xuyên đến thăm cũng được.”

Sở Tiểu Điềm không có gì là không yên tâm cả, chỗ này nhìn đã biết là nơi rất chuyên nghiệp. Dựa vào những gì Trình Nhượng nói, trước kia Lão Trương làm huấn luyện viên chó cảnh sát ở trong bộ đội, về sau xuất ngũ mới đến đây.

Huấn luyện cho Tuyết Cầu chỉ là lễ nghi cơ bản và huấn luyện phục tùng, nhưng cụ thể phải mất bao lâu còn phải xem mức độ chấp nhận của Tuyết Cầu.

Bọn họ đang nói chuyện thì trên lầu đối diện xuất hiện rất nhiều cái đầu ló ra cửa sổ nhìn xuống dưới.

“Đó chính là cô gái mà Sếp cứu lúc trước à?”

“Xa quá nhìn không rõ, lấy kính viễn vọng ra đây!”

“Đến rồi, đến rồi, kính viễn vọng đây.”

“Nghe nói tối qua Sếp còn đích thân đưa cô ấy về nhà?”

“Cho tôi xem nào, trông như thế nào? Đẹp không?”

“Đẹp, da cũng trắng trẻo, nhưng trông tuổi tác không lớn lắm nhỉ?”

“Ôi trời, tôi cảm thấy cô ấy và Sếp của chúng ta rất xứng đôi đó, nói không chừng có thể trở thành chị dâu của chúng ta thật thì sao?”

“Cậu nghĩ nhiều rồi, Sếp trông thế nào cũng không giống sẽ thích kiểu người như vậy?”

“Vậy thì chưa chắc, cô gái này đáng yêu như thế, tôi cũng muốn có một người bạn gái như vậy.”

“Gan cậu không nhỏ nhỉ, lỡ như là chị dâu thật, cậu dám nói lời này với Sếp không?”

“... Tôi chỉ đùa thôi!”

Sở Tiểu Điềm vừa nghe bọn họ nói chuyện, vừa ôm Tuyết Cầu đang run cầm cập như phát hiện mình sắp bị “vứt bỏ” ở chỗ này, nên không để ý có người đang tranh giành để được nhìn cô. Bỗng nhiên Tuyết Cầu phát hiện ra gì đó, nhảy xuống khỏi người cô, chạy tới chỗ bọn họ.

“Tuyết Cầu!” Sở Tiểu Điềm không tóm được dây xích, thấy nó vừa chạy vừa sủa gâu gâu, cô giật mình, vội vàng đuổi theo.

Ai ngờ Tuyết Cầu chạy rất nhanh, Sở Tiểu Điềm thở hồng hộc chạy mấy bước, thấy nó đột nhiên dừng lại, sủa gâu gâu về một hướng.

Cô nhìn theo chỗ Tuyết Cầu sủa, một con chó chăn cừu Đức oai phong ngồi ở đó, im lặng nhìn Tuyết Cầu đang sủa điên cuồng.

Sở Tiểu Điềm: “... Karl?”

Tai Karl cử động, ngước mắt nhìn cô, sau đó làm động tác đứng dậy.

Tuyết Cầu nhát gan, lập tức quắp đuôi quay người bỏ chạy.

“Này này, Tuyết Cầu!” Sở Tiểu Điềm bất lực gọi nó: “Em chạy đi đâu thế, mau vào lòng chị.”

Thế là Tuyết Cầu nhanh chóng chạy tới bên cạnh Sở Tiểu Điềm, co rút bên chân cô nhìn Karl.

Sở Tiểu Điềm: “...”

Karl không hề quan tâm đến nó, quay người đi vài bước rồi dừng lại.

Sở Tiểu Điềm nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, cô quay đầu, nhìn thấy Đoàn Tiêu bước xuống từ buồng lái của một chiếc xe.

Có lẽ anh vừa từ căn cứ huấn luyện nào đó hoặc là nơi đặc biệt qua đây, anh mặt đồng phục chiến đấu màu đen, tay đeo găng tay hở ngón, chân mang bốt quân đội, mặt vẫn đeo một cặp mắt kính.

Anh gỡ kính râm, để lộ ra gương mặt tuấn tú, nhưng không có biểu cảm gì.

Nếu ở bên ngoài, e rằng có người còn cho rằng anh là ngôi sao hoặc người mẫu nào đang quay phim, nhưng những diễn viên đóng vai người lính kia không thể nào sánh được với khí thế của anh.

Lúc anh và Karl đi tới, Sở Tiểu Điềm và Tuyết Cầu đều cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ ập tới trước mặt, Tuyết Cầu đã nhát đến nỗi không dám sủa.

Đoàn Tiêu nhìn Tuyết Cầu: “Lá gan nhỏ vậy à?”

“Đúng vậy, gan nó luôn rất nhỏ…” Sở Tiểu Điềm hơi ngại ngùng, bởi vì khi nói câu này giống như cô đang thừa nhận mình nhát gan vậy.

Mất mặt quá đi.

Cô muốn che mặt, chẳng lẽ vì lá gan cô quá nhỏ nên cũng biến Tuyết Cầu thành kẻ nhát gan rồi sao?

Đoàn Tiêu lấy ít thức ăn cho chó từ trong túi ra, xoa đầu Karl, cho nó ăn: “Đi, chào hỏi bạn nhỏ chút.”

Karl từ từ đi về phía Tuyết Cầu.

Tuyết Cầu kêu oai oái, chui vào g*** h** ch*n của Sở Tiểu Điềm, cuối cùng sợ hãi vắt chân chạy sang một bên. Karl chậm rãi đi sau lưng nó, Tuyết Cầu lại muốn chạy về bên cạnh Sở Tiểu Điềm, nhưng Karl lại ngồi xuống bên cạnh cô, chiếm vị trí ban đầu của nó.

Tuyết Cầu: “... Gâu gâu gâu, gừ gừ!!!”

Mấy tiếng kêu này như nước mắt và lời cả tố cáo, quả thực khiến người nghe đau lòng rơi nước mắt, giống như đứa trẻ bị người ta chiếm lấy mẹ mình, rất tủi thân.

Karl ung dung, không nhúc nhích.

Sở Tiểu Điềm nhìn đầu của Karl, chần chừ một lúc, rồi dè dặt duỗi tay ra.

Cô vẫn hơi nhát gan, chưa chạm được đã nhìn về phía Đoàn Tiêu, cô chớp mắt, hiển nhiên là dáng vẻ muốn xoa đầu Karl nhưng lại không dám chạm vào.

Đoàn Tiêu gật đầu.

Thế là Sở Tiểu Điềm lấy can đảm, dè dặt đưa tay qua, nhưng cuối cùng cô chỉ dám dùng ngón tay chọc nhẹ vào sau cổ của Karl, sau đó nhanh chóng rụt tay về.

Karl cử động lỗ tai, quay đầu nhìn cô một cái.

Sở Tiểu Điềm cho rằng nó sẽ không quan tâm cô, nhưng bất ngờ là Karl lại cụp tai lại nhìn cô, dường như đang chờ đợi gì đó.

Đoàn Tiêu đi tới bên cạnh Sở Tiểu Điềm và nói: “Nó rất thích cô.”

Mắt Sở Tiểu Điềm sáng bừng: “Thật sao?”

Sở Tiểu Điềm bị bóng người cao to của người đàn ông bao trùm, bỗng chốc cô lại có can đảm, đưa tay cẩn thận sờ Karl.

Karl đứng im mặc cho cô sờ, còn hài lòng nheo mắt lại.

Lúc này Tuyết Cầu hoàn toàn phát điên, cũng không quan tâm mình đang sợ hãi nữa. Nó chạy tới đặt chân trước của mình lên chân của Sở Tiểu Điềm, nhảy lên muốn cô ôm.

Đoàn Tiêu nói: “Karl.”

Karl lập tức đứng dậy sủa một tiếng: “Gâu.”

Tuyết Cầu giật mình loạng choạng, khi thấy Karl đi về phía nó và nhìn nó với ánh mắt uy h**p, sau đó từng bước lại gần, ép nó đi tới bên chân Đoàn Tiêu.

Đoàn Tiêu ngồi xổm xuống, một tay nhẹ nhàng tóm lấy sau cổ của Tuyết Cầu, tay còn lại đưa ra trước mặt nó.

Tuyết Cầu vốn dị dọa cho run rẩy không dám cử động, nhưng bởi vì bản năng mà ghé lại ngửi tay anh, sau đó lè lưỡi, cuộn lấy thức ăn trong tay Đoàn Tiêu.

Đoàn Tiêu xoa đầu nó: “Ngoan.”

Tuyết Cầu như ngẩn người, bỗng nhiên vẫy đuôi, lại ngửi tay anh.

Tuy rằng nó vẫn còn nhát, nhưng trông dáng vẻ đã hoàn toàn bị sự dịu dàng tình cảm hiếm có của người đàn ông này thuần phục rồi.

Đừng nói là Tuyết Cầu, ngay cả Sở Tiểu Điềm cũng cảm thấy trái tim mình đập mạnh hai cái.

Tuyết Cầu! Em rất có khả năng là chú chó may mắn nhất ngày hôm nay đó!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.