Trình Nhượng đi tới, nhìn Tuyết Cầu, cười nói: “Tiểu Điềm à, anh thấy em không cần để Tuyết Cầu đi huấn luyện nữa rồi. Cứ để nó đi theo Sếp của bọn anh, đảm bảo chẳng được mấy ngày nó sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không có tật xấu gì cả.”
Sở Tiểu Điềm tượng tượng khung cảnh đó một chút: “Vẫn là thôi đi.”
Tuy rằng Trình Nhượng chỉ nói đùa, nhưng vẫn hỏi cô: “Tại sao?”
“Chắc anh ấy rất bận rộn. Hơn nữa…” Sở Tiểu Điềm hạ giọng, nói nhỏ: “Lỡ như Tuyết Cầu không chịu về lại bên cạnh em thì làm sao.”
Trình Nhượng cũng nói nhỏ: “Em còn sợ Tuyết Cầu yêu Sếp của bọn anh hả?”
Sở Tiểu Điềm: “...”
Mặc dù bọn họ chỉ nói đùa mà thôi, nhưng nhìn Tuyết Cầu vẫy đuôi, ngoan ngoãn ngồi trước mặt Đoàn Tiêu để anh v**t v* mình, Sở Tiểu Điềm bỗng cảm thấy người chủ như cô trước giờ quá yếu đuối, biết đâu có đôi khi cũng khiến Tuyết Cầu không có cảm giác an toàn. Còn Đoàn Tiêu mạnh mẽ, có thể bù đắp những thứ mà cô thiếu.
Tuyết Cầu muốn l**m tay Đoàn Tiêu, Karl đi qua, dùng cơ thể vạm vỡ của mình đẩy nó sang một bên, Tuyết Cầu bị đẩy ra khỏi bên cạnh Đoàn Tiêu.
“Ồ, Karl cũng biết ghen à.”
Tuyết Cầu vội vàng chạy về bên cạnh Sở Tiểu Điềm, bám lấy chân cô muốn cô ôm, Sở Tiểu Điềm ôm nó lên.
“Lúc trước, khi vừa mới nhặt nó về, đến cả tôi mà nó cũng không thân thiết, tôi mới đụng vào nó đã run lẩy bẩy.”
Khoảng thời gian đó, cô và Lạc Bắc Sương gần như dung túng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dang-yeu-la-ke-lau-dai/2848447/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.