🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lúc đứng dậy, Sở Tiểu Điềm không để ý hai chân mình đã tê rần, suýt thì lại té xuống.

“Cẩn thận.” Giọng nói của Đoàn Tiêu từ trong điện thoại truyền tới: “Đừng để bị ngã.”

Ánh sáng điện thoại có hơi yếu và vì chân cô còn mềm nhũn, cho nên khi cô sờ đến cửa phòng thì đã mấy phút trôi qua rồi.

“Tôi mở cửa đây.”
“Mở đi.”

Không biết có phải ảo giác hay không, Sở Tiểu Điềm cảm thấy giọng nói của anh thoáng lộ ra ý cười: “Bên ngoài không có thứ dọa cô đâu, đừng sợ.”

Sở Tiểu Điềm hít sâu, mở cửa ra.

Không có người.

Nhưng… Có một niềm vui bất ngờ!

Một con chó chăn cừu Đức ngồi trước cửa nhà cô, miệng ngậm một túi giấy, ngẩng đầu nhìn cô bằng đôi mắt màu nâu sẫm.

Nếu là trước kia, nhìn thấy có một con chó chăn cừu Đức ngồi ở trước cửa, cô chắc chắn sẽ bị dọa không nhẹ, nhưng hiện tại nhìn thấy Karl, bỗng dưng cô muốn rơi nước mắt: “Karl…”

Karl đứng dậy, để túi giấy xuống đất, há miệng th* d*c, vẫy đuôi với cô.

Trong túi là một ly sữa bò nóng và một chiếc đèn pin cầm tay.

“Tối nay để Karl ở với cô.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Đoàn Tiêu: “Cho nó một chỗ để nằm, để nó canh chừng cô, ngày mai tôi sẽ đến đón nó.”

Sở Tiểu Điềm ngẩn người.

Không ai biết cảm giác hiện giờ của cô là gì.

Cô nhìn Karl ngoan ngoãn trước mặt, một tay cầm điện thoại, một tay che miệng, trái tim như hóa thành vũng nước trong nháy mắt.

Cô gắng hết sức mới không rơi nước mắt: “Để Karl… Ở lại với tôi sao?”

Đoàn Tiêu im lặng một lúc: “Muốn tôi ở lại với cô à?”

“... Tôi không có ý đó.” Cũng may không ai trông thấy cô đỏ mặt, Sở Tiểu Điềm âm thầm che mặt mình.

Đoàn Tiêu dường như khẽ cười một tiếng, trong điện thoại không nghe được rõ.

Nhưng hình như Sở Tiểu Điềm có thể cảm nhận được hơi thở của anh, anh đang ở nơi cách cô không xa.

Anh đang cười ư?

Sở Tiểu Điềm tưởng tượng dáng vẻ anh cụp mắt, khẽ cong khóe môi, bỗng chốc trái tim cô bắt đầu đập rộn ràng, không có quy luật.

“Sắp có điện rồi, trở về đi. Tối ngủ không cần quan tâm đến nó, nó không chạy lung tung đâu.”

Đoàn Tiêu lại dạy cô vài mệnh lệnh đơn giản dành cho Karl, chẳng hạn như ngồi, nằm, đi. Nhưng dựa vào sự thông minh của Karl, cho dù không ra hiệu tay, nói đơn giản thì nó cũng nghe hiểu được.

“Karl là chó bảo vệ, trừ khi xảy ra chuyện bất ngờ, gặp nguy hiểm, nếu không nó sẽ không sủa lung tung, không cần lo lắng nó sẽ làm phiền cô.”
“Ừ, tôi biết.”

“Khóa cửa cẩn thận.” Trong bóng tối, giọng nói trầm thấp của người đàn ông nghe như lời an ủi một cách kỳ lạ: “Tôi đi đây, ngủ ngon.”

Sở Tiểu Điềm ôm ngực, im lặng mím môi: “Ngủ ngon.”

Sau khi cô và Karl cẩn thận đi vào nhà chưa được mấy phút, đèn đã sáng rồi.

Cô kéo rèm cửa ra, nhìn xuống lầu, đợi rất lâu mới nhìn thấy chiếc xe quen thuộc chạy đi.

Karl rất ngoan ngoãn, nếu ai không biết nó là chó bảo vệ thì sẽ có cảm giác thực ra nó là một con chó lông vàng hiền lành, nghe lời. Khi Sở Tiểu Điềm đi vào phòng, nó nhẹ nhàng đi theo bước chân cô, không chút tiếng động nào.

Ổ của Tuyết Cầu đối với nó mà nói là quá nhỏ, Sở Tiểu Điềm tìm một tấm thảm lông dày trải bên cạnh giường, dịu dàng hỏi nó: “Karl, tối nay em ngủ đây được không?”
Karl đi tới, nằm xuống thảm.

Trải qua lần sợ hãi này, cảm hứng của cô không ít, hơn hai tiếng đồng hồ đã viết được một chương mà thường ngày phải mất bốn tiếng mới hoàn thành.

Vừa mới qua mười hai giờ, Úy Lam đọc xong nội dung chương mới, gửi tin nhắn cho cô “Sách mới của tớ sắp xuất bản rồi, dạo này cũng có công ty điện ảnh đến bàn bạc, còn chưa biết như thế nào.”

Sở Tiểu Điềm không hề bất ngờ với tin vui này, Úy Lam là tác giả ngôn tình chất lượng, bây giờ gần như viết một cuốn sẽ xuất bản một cuốn.

“Chúc mừng, chúc mừng, chúc cậu bán đắt!” Sở Tiểu Điềm nhắn “Tớ cảm thấy việc chuyển thể thành phim lần này chắc không thành vấn đề, chúc mừng cậu trước nha!”

Úy Lam trả lời “Cảm ơn, tớ cảm thấy tin vui của cậu cũng sắp đến rồi. Cuốn sách này của cậu chắc chắn có không ít nhà xuất bản muốn ký hợp đồng, bây giờ phải xem công ty chọn nhà xuất bản nào rồi.”

Thực ra, khi bộ thứ hai của “Cuốn sách kinh dị” vẫn chưa bắt đầu viết đã có vài công ty muốn mua quyền xuất bản nó, nhưng cô và biên kịch thương lượng, vẫn chưa vội bán.

Bây giờ bút danh Phạn Âm này đã là tác giả viết truyện kinh dị cấp đại thần, tiền thù lao đã tăng gấp đôi từ lâu. Bộ đầu tiên của “Cuốn sách kinh dị” từng nhận được lời khen và đề cử của mọi người trên mạng, thứ duy nhất bị một số người phàn nàn là tên sách. Nhưng sau khi bọn họ đọc xong, tên sách đã trở thành đại từ thân thiết nhất của cả cuốn sách.

Ngay từ lúc cô quyết định viết bộ thứ hai đã nhận được sự ủng hộ của rất nhiều người hâm mộ. Hiện giờ dù cô chỉ mới đăng được một phần năm bộ truyện, nhưng độ nổi tiếng thì cao hơn bộ đầu tiên rất nhiều, hiển nhiên biên kịch cũng muốn nâng thêm giá cho cô, cho nên mới không vội bán.

Úy Lam lại hỏi cô: Dạo này cậu thế nào, còn mất ngủ không?

Úy Lam là số ít bạn bè biết tình trạng mất ngủ của cô, trước kia cô ấy còn gửi một số thực phẩm dinh dưỡng cải thiện giấc ngủ cho cô, nhưng cô uống được một thời gian thì không còn tác dụng nữa.

Sở Tiểu Điềm: Mấy hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, vừa rồi nhà còn mất điện, đúng lúc tớ đang đọc “Hung đồ”, sợ gần chết.

Úy Lam gửi meme đáng thương cho cô: Cô bé đáng thương, có cần đến nhà chị ở mấy ngày không? Dù sao cũng không xa.

Cô và Úy Lam quen biết nhau đã hơn hai năm, từ khi chỉ là bạn bè bình thường, đến bây giờ phát triển thành bạn thân gần như không có chuyện gì không nói, hơn nữa hai người còn ở chung một tỉnh, chỉ là mãi chưa gặp mặt.

Sở Tiểu Điềm biết cô ấy là một người đẹp trắng trẻo giàu có, còn rất tài hoa, đối xử với bạn bè cũng rất nghĩa khí và hào phóng. Lúc trước sinh nhật Sở Tiểu Điềm, cô ấy không nói lời nào đã gửi một chiếc túi Hermes cho cô. Đến sinh nhật của cô ấy, Sở Tiểu Điềm không biết tặng gì, cô ấy sảng khoái nói cậu đừng mua cho tớ gì cả, tớ không thiếu gì hết. Sở Tiểu Điềm nghĩ tới nghĩ lui, đã tới chỗ Lạc Bắc Sương giới thiệu, chính tay vẽ một bức tranh tặng cho cô ấy. Úy Lam rất vui, còn tỏ ý muốn treo trong phòng ngủ.

Sở Tiểu Điềm suy nghĩ một lúc rồi trả lời: Để tớ suy nghĩ xem, nếu đi sẽ nói trước với cậu.

Úy Lam: Được, chào đón cậu mọi lúc. Tối nay cậu phải làm sao, sợ không?

Sở Tiểu Điềm: Lúc trước sợ, nhưng giờ thì hết rồi.

Bởi vì có một thần bảo vệ bên cạnh cô.

Sở Tiểu Điềm nhìn Karl, Karl để ý thấy ánh mắt của cô, nó ngước mắt lên.

“Karl, em thật là ngoan.”

Karl nghe hiểu cô đang khen mình, cử động tai, đi tới chỗ cô, ngồi xuống bên cạnh, khẽ gác đầu lên chân cô.

Sở Tiểu Điềm sờ đầu nó.

Cô cảm thấy cho dù tối nay không có điện, chắc cô cũng không sợ hãi lắm.

Úy Lam gửi: Ngày mai sẽ có chuyện tốt xảy ra, cậu ngủ đi, ngủ ngon.

Đến tờ mờ sáng cô mới ngủ được, mặc dù trong thời gian đó cô tỉnh lại hai lần, nhưng mỗi lần đều có thể nhìn thấy Karl nằm bên cạnh giường, cô yên tâm hơn rất nhiều.

Sáng hôm sau, Sở Tiểu Điềm nhận được một gói hàng, người gửi là Úy Lam.

Cô mở ra nhìn, không ngờ bên trong là chiếc gối được đóng gói xa xỉ.

Chiếc gối này trước kia cô từng nghe nói, cô lên mạng tìm kiếm thì thấy giá tiền rất đắt đỏ, nhưng nghe những người sử dụng nói ít nhiều có thể cải thiện giấc ngủ.

Cô lập tức hỏi Úy Lam: Sao cậu lại gửi chiếc gối mắc như thế cho tớ?

Úy Lam: Lần trước dọa cậu, tớ chỉ cần nghĩ tới là thấy áy náy, gối này coi như quà xin lỗi cậu, mất công lương tâm của tớ thấy bất an. Buổi tối cậu nằm thử xem có dễ ngủ không, có tác dụng một chút cũng tốt.

Sở Tiểu Điềm: Nhưng mắc quá, hay là tớ chuyển tiền cho cậu nhé?

Thực ra cô biết Úy Lam không cố ý dọa mình, cô ấy chỉ thích chọc cô mà thôi. Có thể khi đó cô ấy cũng không ngờ cô nhấp vào xem thật, kết quả bị dọa sợ.

Nhưng Úy Lam là một người rất chu đáo, ở phương diện nào đó, thậm chí còn chu đáo hơn cả Lạc Bắc Sương.

Úy Lam gửi meme “Lợi hại, dỗ dành”: Bản tiểu thư gì cũng thiếu, chỉ là không thiếu tiền, cậu cứ lấy mà dùng! Nhắc tiền với tớ là tớ không quan tâm cậu nữa đâu đó!

Sở Tiểu Điềm: Chị Úy Lam tốt nhất!

Cô mang gối ra ban công phơi nắng, nghĩ rằng hôm khác cũng mua quà gửi cho Úy Lam.

Lúc ăn sáng cô lại buồn rầu, cô không biết nên cho Karl ăn gì, muốn cho nó ăn thức ăn của Tuyết Cầu, lại sợ nó không ăn, nên đã thử làm thức ăn cho chó tự chế mà lúc trước cô làm cho Tuyết Cầu, không ngờ Karl vùi đầu ăn rất ngon miệng.

“Karl, em nói xem, hiện giờ chị gọi điện cho anh ấy, có làm phiền anh ấy không?”

Cho dù Karl thông minh thì câu hỏi có mức độ sâu xa này cũng nghe không hiểu, chỉ đành ngồi xuống, ngơ ngác nhìn cô.

Nhưng cô cảm thấy dù Karl không lên tiếng thì cũng đã tiếp thêm dũng cảm cho mình, cô thử mấy lần, cuối cùng đã hạ quyết tâm gọi điện.

Gọi điện cũng nhát gan như thế, chắc chỉ có cô thôi nhỉ?

Mà cô còn chưa gọi, điện thoại bỗng nhiên có tin nhắn gửi tới.

Kể từ sau khi có cách liên lạc như Wechat, đã rất ít người dùng tin nhắn trong điện thoại để liên lạc rồi. Cô vốn tưởng rằng lại là tin nhắn hệ thống hoặc quảng cáo, không ngờ người gửi là Đoàn Tiêu!

“Dậy chưa?”

Sở Tiểu Điềm ngẩn người, vội vàng trả lời: Đã dậy rồi.

Đoàn Tiêu: Hôm nay muốn đi thăm Tuyết Cầu không?

Sở Tiểu Điềm vừa định trả lời anh, bỗng nhiên Lạc Bắc Sương gửi tin nhắn Wechat cho cô, nhắc nhở cô là cô ấy đã hẹn lịch với bác sĩ, bảo cô hôm nay đến đó châm cứu.

Cô suýt chút nữa đã quên mất chuyện này.

“Hôm nay cậu xuất viện phải không? Tớ xuống đón cậu nhé?”

Lạc Bắc Sương nói: Hôm qua tớ về nhà rồi, chân vẫn còn chưa đi lại nhanh nhẹn được, nên lười biếng thêm vài ngày.

Sở Tiểu Điềm: ... Được thôi, cậu nghỉ ngơi đi.

Sở Tiểu Điềm suy nghĩ, rồi trả lời Đoàn Tiêu: Muốn, nhưng lát nữa tôi còn phải đến nơi khác.

Đoàn Tiêu: Nửa tiếng sau tôi đến đón hai người.

Nửa… Nửa tiếng!

Sở Tiểu Điềm vội vàng nhảy xuống giường, phóng nhanh đi sấy tóc.

Mái tóc vừa mới gội vẫn chưa khô, sau khi cô sấy xong thì bắt đầu trang điểm, nhưng mới đánh nền xong thì ngỡ ngàng, hình như cô chỉ biết vẽ lông mày và tô son đơn giản.

Thế là cô vội vàng gửi tin nhắn cho Lạc Bắc Sương: Bắc Sương, cứu mạng. Tớ cần một stylist chuyên nghiệp mang theo cốp trang điểm đến nhà tớ trong vòng năm phút, rồi dùng mười phút để trang điểm xong cho tớ, nhân tiện giúp tớ chọn một bộ đồ.

Lạc Bắc Sương: Mới sáng sớm, cậu nằm mơ gì thế? Làm hết mấy chuyện này thế nào cũng phải mất hai ba tiếng!

Sở Tiểu Điềm: ... Vậy cậu chọn quần áo giúp tớ?

Lạc Bắc Sương: Cậu đi gặp ai hả? Để tớ đoán xem nào… Không lẽ là người họ Đoàn kia?

Sở Tiểu Điềm: “...”

Cũng may thời gian cấp bách, Lạc Bắc Sương tha cho cô, Sở Tiểu Điềm video call cho cô ấy xem tủ quần áo của mình. Lạc Bắc Sương không kìm được mà phàn nàn: “Cục cưng à, cậu nên mua thêm nhiều bộ quần áo xứng với cậu đi, tốt xấu gì cậu cũng là tác giả có lượng sách bán chạy trong bảng xếp hạng mà. Bỏ đi, hôm nay mặc tạm chiếc váy tớ mua cho cậu, phối với áo khoác màu hồng phấn kia của cậu… Khoan đã, đó là cái gì! Mẹ kiếp, sao trong phòng cậu lại có con chó chăn cừu Đức?”

“Không có gì! Cậu hoa mắt rồi!”

“Sở Tiểu Điềm, cậu thành thật khai báo cho tớ!”

Sở Tiểu Điềm hoảng sợ, vội vàng tắt máy.

Đợi khi cô ăn diện xong, dẫn theo Karl ra ngoài, vừa vặn đúng nửa tiếng đồng hồ. Lúc xuống lầu, cô bước vào thang máy, lại có hai người phụ nữ trẻ tuổi bước vào, nhìn thấy chó chăn cừu Đức thì giật nảy mình, Sở Tiểu Điềm vội vàng nắm chặt dây xích của Karl: “Không sao, nó rất ngoan ngoãn.”

Hai người kia chắc cũng rất thích chó, nhìn Karl một lúc, còn khen nó rất ngoan.

“Cũng không biết tối qua sửa chữa cái gì, mất điện hơn một tiếng.”

“Ngay cả thang máy cũng ngừng hoạt động, người về nhà tối qua đều phải leo thang bộ. Nghe nói hôm nay bọn họ tìm quản lý tòa nhà tính sổ, nói hai hôm nay có bộ phận gì đó đến kiểm tra an ninh.”

Sở Tiểu Điềm càng nghe càng thấy có chỗ nào đó không đúng.

Tối qua cúp điện, thang máy cũng ngừng hoạt động.

Nhưng chính thời gian đó, Đoàn Tiêu còn dẫn Karl đến tìm cô.

Lẽ nào, anh và Karl leo thang bộ lên?

Nhưng nhà cô ở tầng mười một đó!

Tối qua, bởi vì cô hoảng sợ đến sụp đổ, hoàn toàn không nhận ra chuyện này.

Chẳng trách hôm qua lúc mở cửa, cô cảm thấy tiếng thở của Karl dường như hơi mệt. Sau này lúc Đoàn Tiêu gọi cho cô, cô cũng nghe thấy tiếng bước chân không ngừng nghỉ của anh.

Anh và Karl, không ngờ leo thang bộ lên tầng mười một! Karl ở lại nhà cô, khi Đoàn Tiêu đi xuống nhất định lại đi thang bộ xuống mười một tầng!

Chẳng trách tắt máy xong, một lúc sau anh mới lên xe rời đi, khoảng thời gian đó chắc là đang xuống lầu.

Nếu đổi thành cô, e rằng đến tầng sáu, tầng bảy đã mệt nhừ rồi, mà giọng nói khi đó của anh vẫn ổn định như cũ, ngay cả hô hấp cũng không rối loạn.

Thang máy mở ra, Karl thấy cô ngây người, bèn dùng đầu cọ vào cô một cái.

Sở Tiểu Điềm cúi đầu nhìn Karl, không rõ cảm giác trong lòng là gì.

Karl chắc là vô tội nhất, nửa đêm bỗng nhiên bị chủ nhân dẫn đến nơi xa lạ, leo mười một tầng lầu, canh chừng cô cả một đêm.

Nhưng từ đầu đến cuối nó chỉ dùng đôi mắt ngoan ngoãn nhìn cô, đi theo cô, mà mỗi khi có người lạ đến gần, ánh mắt của nó đều trở nên cảnh giác, đi sát bên chân cô, không rời một bước.

Một khi có người muốn làm tổn thương cô, nó sẽ lao tới quát mắng người không có ý tốt với cô.

Giống như chủ nhân của nó, mạnh mẽ và đáng tin cậy, cho dù xảy ra chuyện gì đều sẽ bảo vệ người bên cạnh trong lúc nguy hiểm.

Karl quay đầu nhìn ra bên ngoài, rồi lại nhìn cô.

Sở Tiểu Điềm quay đầu, lập tức nhìn thấy chiếc xe quen thuộc dừng ở con đường bên ngoài đại sảnh.

Chắc anh là người có quan niệm thời gian rất tốt, nói bao lâu là bấy lâu, chưa từng đến trễ.

“Karl, chúng ta đi.”

Sở Tiểu Điềm và Karl vừa ra khỏi đại sảnh, bỗng nhiên có một người đàn ông chắn phía trước mặt cô: “Người đẹp, hỏi đường chút, có tiện không?”

Trước giờ Sở Tiểu Điềm không quen đàn ông xa lạ bắt chuyện, nên cô lùi về sau một bước theo bản năng, Karl lập tức chắn trước mặt cô, hừng hực khí thế sủa anh ta.

Vốn dĩ Đoàn Tiêu không thấy bọn họ đi ra, nghe thấy tiếng sủa của Karl mới để ý. Anh định xuống xe, nhưng nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Sở Tiểu Điềm, tay đặt trên cửa xe lại rút về, ở bên trong xe nhìn bọn họ.

Cô gái này nhìn nhát gan lại yếu đuối, nhưng chỉ là lúc nào đó, mà phần lớn thời gian cô có đủ năng lực để đối phó với chuyện xảy ra bất ngờ, giống như các cô gái ở một mình bên ngoài thời gian dài, không có ai bảo vệ, chỉ có thể tự bảo vệ chính mình.

Cho dù năng lực đó trong mắt đàn ông thực ra vẫn chưa đủ để tự bảo vệ.

Sở Tiểu Điềm an ủi Karl, hỏi người kia: “Anh muốn hỏi chỗ nào?”

Mặc dù chỉ có nửa tiếng, nhưng hôm nay cũng coi như là lần ăn diện hiếm có của cô, áo khoác lông màu hồng khiến da dẻ của cô trông khỏe hơn rất nhiều, không còn sự nhợt nhạt yếu ớt nữa, ngũ quan thanh tú kết hợp với lớp trang điểm nhẹ nhàng rất dễ khiến mắt người ta sáng bừng.

Váy bên trong áo khoác là trước kia Lạc Bắc Sương mua cho cô, tà váy chỉ vừa qua đầu gối, để lộ ra bắp chân trắng trẻo.

Lạc Bắc Sương nói không sai, cô chỉ cần ăn diện một chút, ở bên ngoài gặp được người bắt chuyện cũng không kỳ lạ.

Chỉ đường cho người lạ xong, người kia lại nói: “Người đẹp, kết bạn Wechat nhé? Nếu như anh không tìm thấy thì hỏi em?”

Sở Tiểu Điềm: “... Thật ngại quá, đường vừa rồi tôi chỉ sai đó, tôi cũng không biết anh nói đến chỗ nào, đúng không Karl?”

Karl hung dữ sủa điên cuồng về phía người lạ: “Gâu gâu gâu… Gâu!”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.