Lúc đứng dậy, Sở Tiểu Điềm không để ý hai chân mình đã tê rần, suýt thì lại té xuống.
“Cẩn thận.” Giọng nói của Đoàn Tiêu từ trong điện thoại truyền tới: “Đừng để bị ngã.”
Ánh sáng điện thoại có hơi yếu và vì chân cô còn mềm nhũn, cho nên khi cô sờ đến cửa phòng thì đã mấy phút trôi qua rồi.
“Tôi mở cửa đây.”
“Mở đi.”
Không biết có phải ảo giác hay không, Sở Tiểu Điềm cảm thấy giọng nói của anh thoáng lộ ra ý cười: “Bên ngoài không có thứ dọa cô đâu, đừng sợ.”
Sở Tiểu Điềm hít sâu, mở cửa ra.
Không có người.
Nhưng… Có một niềm vui bất ngờ!
Một con chó chăn cừu Đức ngồi trước cửa nhà cô, miệng ngậm một túi giấy, ngẩng đầu nhìn cô bằng đôi mắt màu nâu sẫm.
Nếu là trước kia, nhìn thấy có một con chó chăn cừu Đức ngồi ở trước cửa, cô chắc chắn sẽ bị dọa không nhẹ, nhưng hiện tại nhìn thấy Karl, bỗng dưng cô muốn rơi nước mắt: “Karl…”
Karl đứng dậy, để túi giấy xuống đất, há miệng th* d*c, vẫy đuôi với cô.
Trong túi là một ly sữa bò nóng và một chiếc đèn pin cầm tay.
“Tối nay để Karl ở với cô.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Đoàn Tiêu: “Cho nó một chỗ để nằm, để nó canh chừng cô, ngày mai tôi sẽ đến đón nó.”
Sở Tiểu Điềm ngẩn người.
Không ai biết cảm giác hiện giờ của cô là gì.
Cô nhìn Karl ngoan ngoãn trước mặt, một tay cầm điện thoại, một tay che miệng, trái tim như hóa thành vũng nước trong nháy mắt.
Cô gắng hết sức mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dang-yeu-la-ke-lau-dai/2848449/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.