Khi Sở Tiểu Điềm tỉnh lại là Đoàn Tiêu đã đánh thức cô.
Cô chưa từng nghĩ rằng bản thân có thể ngủ say như chết trong điều kiện như vậy, ngay cả khi xe đã dừng lại mà cũng không biết.
“Dậy đi, Tiểu Điềm.”
Sở Tiểu Điềm dụi mắt, bỗng nhiên cô nhận ra gì đó, cô ngẩn người.
Khoan đã…
Vừa rồi có phải Đoàn Tiêu gọi cô là “Tiểu Điềm” không?
Hay là cô nghe nhầm rồi?
Trước giờ anh đều gọi đầy đủ họ tên của cô, cứ Sở Tiểu Điềm này Sở Tiểu Điềm nọ, lần nào cũng đều là giọng nói trầm thấp, tràn đầy từ tính, lần nào cũng khiến lỗ tai cô tê dại, cho dù là giọng điệu lạnh lùng uy h**p cũng êm tai đến nỗi khiến trái tim người ta đập loạn nhịp.
Nếu vừa rồi cô không nghe nhầm, Đoàn Tiêu không gọi đầy đủ họ tên của cô mà gọi cô là Tiểu Điềm.
Nhận ra điều này, Sở Tiểu Điềm mở to đôi mắt ướt át vừa mới thức dậy của mình, trong ánh mắt toàn là vẻ ngạc nhiên.
Không phải cô vừa nằm mơ đấy chứ?
Đoàn Tiêu xoa đầu cô, khẽ nói: “Xuống xe thôi, chúng ta tới nơi rồi.”
Bên ngoài đã tối rồi. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Lúc xuống xe, cô không nhìn thấy gì cả, Đoàn Tiêu quấn áo khoác lên người cô.
Cho đến khi có một tia sáng chiếu về phía bên này.
Chỗ đó chắc là căn cứ quân sự hoặc công ty, nhưng bởi vì ánh sáng quá u ám, không nhìn rõ diện tích và kiến trúc bên trong.
Vừa hay Z xuống xe, cởi chiếc áo khoác vốn đã không mặc chỉnh tề ra, tiện tay ném sang bên cạnh, trùng hợp ném vào một người đang đi tới.
Anh ta nhấc tay lên, nhéo một bên má, rồi rên một tiếng.
Sự chú ý của Sở Tiểu Điềm bỗng chốc bị anh ta thu hút. Cô trơ mắt nhìn anh ta bứt râu trên mặt xuống, để lộ gương mặt trẻ trung, tuấn tú.
Bởi vì ánh sáng lúc này quá u ám, cho nên Sở Tiểu Điềm chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy đường nét khuôn mặt của anh ta, trông còn trẻ tuổi hơn Đoàn Tiêu một chút.
“Mẹ kiếp.” Z nhìn bộ râu trên tay, lạnh lùng nói: “Ông đây dị ứng với món đồ này.”
Anh ta nói xong thì ném sang bên cạnh cho người đang ôm quần áo của mình.
“Anh Chiến, tối qua anh cạo râu rồi à?”
“Cút, đừng đi theo tôi.”
Rất rõ ràng tâm trạng hiện giờ của Z không tốt lắm, sắc mặt lạnh lùng, giọng điệu cũng thiếu kiên nhẫn.
Sở Tiểu Điềm cảm thấy, có lẽ do mặt anh ta bị dị ứng khó chịu, cô không kìm được mà che miệng bật cười ra tiếng.
Còn chưa cười xong, một bàn tay đã đặt l*n đ*nh đầu cô, giọng nói bình tĩnh của Đoàn Tiêu vang lên bên tai cô: “Cười cái gì?”
“Tôi còn tưởng bộ râu của anh ấy là thật chứ.”
“Cô thích à?”
“Hả?” Sở Tiểu Điềm ngơ ngác nói: “Thích cái gì?”
Đoàn Tiêu nhìn cô một cái, không nói gì.
Sở Tiểu Điềm vội vàng chạy bước nhỏ đi theo: “Chỗ này là đâu thế?”
Z đi phía trước bỗng nhiên dừng lại, hắng giọng nói: “Đều ngủ hết rồi à?”
Bỗng chốc vô số ánh đèn xung quanh sáng lên, Sở Tiểu Điềm không thích nghi lắm, dùng tay che mắt lại theo bản năng.
“Anh Chiến và Sếp Đoàn về rồi, mở cửa chào đón thôi!”
Sở Tiểu Điềm chỉ nghe thấy tiếng bước chân có hơi lộn xộn, dường như là một đám người đang đi tới.
Có người đưa tay kéo mũ trên áo đội lên cho cô, che đi nửa khuôn mặt của cô.
Là Đoàn Tiêu đứng bên cạnh cô.
Cô còn chưa phản ứng lại đã bị Đoàn Tiêu kéo lại, bảo vệ trong lòng.
Tiếp sau đó là âm thanh dồn dập “Sếp Đoàn, lâu quá không gặp anh rồi”, “Woa, đây là dẫn chị dâu về à?”, “Anh Chiến, râu của anh đâu rồi? Cạo rồi hả?”, “Không đúng, buổi sáng không phải anh dán râu giả à?”
“Bây giờ râu quan trọng à? Sếp Đoàn đã quay về rồi! Mau lên, bảo các anh em thức dậy chào đón!”
Sở Tiểu Điềm hơi ngạc nhiên, xem ra người ở đây đều quen biết Đoàn Tiêu.
Đoàn Tiêu vẫn luôn khoác vai cô, Sở Tiểu Điềm không nhìn thấy gì cả, chỉ đành đi theo bước chân anh.
“Nên làm gì thì làm đi, chuyện chào đón để ngày mai rồi tính, không nhìn thấy Sếp Đoàn và chị dâu mệt rồi hả.”
Mặc dù nhóm bọn họ có rất nhiều người đều nói tiếng Trung, nhưng có một số lẫn giọng địa phương rất nặng, Sở Tiểu Điềm nghe không hiểu lắm, cô kéo áo Đoàn Tiêu: “Bọn họ đang nói gì thế?”
“Đang hỏi cô là ai.”
“Vậy tôi nên giới thiệu bản thân như thế nào?”
“Cô không cần giới thiệu.” Anh khẽ nói: “Đối với cô mà nói, bọn họ đều là người lạ.”
Sở Tiểu Điềm ngẩn ngơ, gật đầu.
Hình như trước kia anh từng nói với cô, bảo cô đừng tùy tiện nói chuyện với người lạ.
Thế là trừ khi Đoàn Tiêu giới thiệu cô thì người ở chỗ này đối với cô mà nói đều là người lạ.
Z đi tới: “Đi thôi, tôi dẫn mấy người đi gặp ông Sở.”
Sở Tiểu Điềm ngẩn người: “Bố tôi ở đây?”
“Đúng vậy.”
Sở Tiểu Điềm lập tức căng thẳng.
Bọn họ đi vào một tòa nhà hai tầng, chỗ này gần như có người canh gác khắp nơi, hơn nữa đều là binh lính có súng đạn, nhưng bầu không khí thoải mái hơn bên ngoài rất nhiều.
Bọn họ đi tới một cánh cửa, có người đang canh giữ ở đó.
Z hỏi: “Ông Sở tỉnh chưa?”
“... Đây là con gái ông Sở à?” Vệ sĩ canh cửa ngạc nhiên nhìn Sở Tiểu Điềm: “Sao ông Sở lại có cô con gái xinh đẹp như vậy?”
Sở Tiểu Điềm ngẩng đầu nói: “Bố tôi cũng rất đẹp trai mà.” Cô khựng lại một lát, lại nhỏ giọng nói: “Nói chung lúc trẻ ông ấy rất đẹp trai, bây giờ thì không biết nữa.”
“Bây giờ cũng vậy.” Vệ sĩ cười, mở cửa cho cô.
Vào lúc Sở Tiểu Điềm căng thẳng, bên trong bỗng truyền tới một tiếng nói: “Khoan hãy mở cửa!”
Đó không phải giọng của bố cô, Sở Tiểu Điềm giật mình, nhìn về phía Đoàn Tiêu theo bản năng.
Đoàn Tiêu cau mày: “Cô đợi chút.”
Anh không nói gì thêm, đẩy cửa đi vào.
Sở Tiểu Điềm đứng ở bên ngoài nôn nóng chờ đợi ba phút, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên: “Đoàn Tiêu, cậu không biết chỗ này nguy hiểm như thế nào hả? Sao cậu có thể dẫn con gái tôi tới chỗ này, cậu có biết gan của con bé nhỏ thế nào không?”
Sở Tiểu Điềm không còn kìm chế được nữa, cô đẩy cửa đi vào: “Bố!”
Hai người bên trong ngẩn người cùng lúc.
Sở Hàn Giang nhanh chóng buông cổ áo của Đoàn Tiêu, nằm xuống giường, ho khụ khụ.
Căn phòng này nhìn là biết nó là phòng bệnh có điều kiện rất tốt, cạnh giường có máy móc chữa bệnh, Sở Hàn Giang nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, đôi môi khô ran, trông rất suy yếu.
Có một khoảnh khắc, Sở Tiểu Điềm cảm thấy mình nhìn thấy một người xa lạ.
Sở Hàn Giang trong trí nhớ của cô có thân hình cao lớn, rất phong độ, dịu dàng nho nhã, nhưng hiện giờ người nằm trên giường bệnh lại là người đàn ông trung niên có làn da ngăm đen, ngũ quan cứng rắn, hơn nữa đầu ông trọc lóc, dưới cằm còn có một vết sẹo.
Sở Tiểu Điềm ngẩn ngơ hồi lâu mới lưỡng lự lên tiếng: “Bố?”
Có lẽ do quá căng thẳng và đã quá lâu không gọi bố, cho nên cô không để ý thấy giọng điệu của mình đã trở nên kỳ quặc.
Mắt của Sở Hàn Giang lập tức ướt nhòe đi: “Tôi biết mà, con gái tôi không nhận ra tôi nữa rồi.”
Cô thực sự quá quen thuộc với ánh mắt này, cho dù ông đã thay đổi thành một dáng vẻ khác, nhưng ánh mắt ông nhìn Sở Tiểu Điềm vẫn giống hệt như năm đó.
Đó là ánh mắt tràn đầy yêu thương, mong chờ, lại vương chút buồn.
“... Bố!”
Sở Tiểu Điềm lập tức lao tới.
Sở Hàn Giang duỗi tay chuẩn bị nghênh đón cái ôm lâu ngày này, nhưng Sở Tiểu Điềm bỗng dưng dừng lại.
Sở Hàn Giang nói: “Tiểu Điềm, bố thật sự là bố con, con không nhận ra bố rồi sao?”
Mắt Sở Tiểu Điềm đỏ bừng: “Bố, bố sao vậy? Bố bị bệnh gì rồi? Sao trên người bố có nhiều ống như vậy?”
Cô không dám ôm ông, chỉ sợ làm ông bị thương, cho nên cô chỉ có thể luống cuống đứng ở đó.
Sở Hàn Giang vội vàng cầm những ống kia sang một bên, hóa ra không phải nối liền với người ông.
“Không sao, bố không sao hết.”
“Nhưng… Nhưng mà…” Sở Tiểu Điềm vẫn không dám chạm vào ông, cô nói trong run rẩy: “Nhưng bố không còn tóc nữa rồi…”
Cô từng nghĩ đến mấy năm nay Sở Hàn Giang chắc chắn thay đổi rất nhiều, nhưng không ngờ ông sẽ trở thành bộ dạng này. Tuy rằng ông trông vạm vỡ hơn trước rất nhiều, nhưng giống như đã bị bệnh nặng, sắc mặt trông nhợt nhạt, xám xịt.
“Bố bị bệnh mới rụng tóc đúng không ạ? Có phải bố đã làm hóa trị rồi không? Rất nặng sao? Nếu bên này chữa trị không tốt, con dẫn bố về nước trị bệnh được không ạ?” Khi nói tới cuối cùng, giọng nói của cô đã trở nên nức nở.
Sở Hàn Giang sờ quả đầu trọc của mình, hơi ngượng ngùng.
Z đã xoay người đi ra cửa, anh ta nhìn Đoàn Tiêu một cái, vốn dĩ Đoàn Tiêu đang nhíu chặt lông mày, nhìn Sở Tiểu Điềm, lúc này anh đã di chuyển tầm mắt sang chỗ anh ta.
Sở Hàn Giang cũng đã nhiều năm không gặp con gái rồi, đến cả cách dỗ dành cũng không biết. Vốn dĩ ông định nhờ Đoàn Tiêu giúp đỡ, nhưng anh chỉ nhìn ông một cái rồi lặng lẽ quay người đi đến chỗ cửa sổ.
“Con gái ngoan, tóc này của bố là… Để tiện ấy mà, thật sự không phải do hóa trị đâu.”
“Thật ạ?” Sở Tiểu Điềm buồn bã nói: “Bố, bố đừng lừa con.”
“Sao bố lừa con được chứ?”
Sở Tiểu Điềm dè dặt đi tới, cuối cùng hai bố con ôm lấy nhau, cô nằm trên lồng ngực của Sở Hàn Giang, ngửi mùi thuốc khử trùng trên người ông, trộn lẫn với mùi máu tanh không rõ ràng.
“Bố, bố bị thương rồi à?” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Sở Hàn Giang không lên tiếng, chỉ dịu dàng vuốt v e mái tóc cô.
Ông biết Sở Tiểu Điềm đã lớn khôn rồi, cô sống một cuộc sống tám năm không có bố bên cạnh, đã trở thành một cô gái có thể sống tốt mà không cần bất cứ ai chăm sóc.
Nhưng ở trong mắt ông, cô vẫn như lúc nhỏ, là một cô gái cần có người chăm sóc và bảo vệ.
Bao nhiêu năm nay, không phải ông chưa từng nghĩ đến việc đi gặp cô, cũng không hẳn là sẽ không quay về gặp cô.
Nhưng mỗi lần ông chỉ có thể ở lại một thời gian ngắn ngủi, ông không muốn khiến cô liên tục trải qua chuyện chia ly, cho nên chỉ đành để cô từ từ thích nghi với ngày tháng không có mình bên cạnh.
Con gái của ông khôn lớn, trưởng thành rồi.
Nhưng lại không khôn lớn, cũng không trưởng thành hoàn toàn.
Tận trong xương tủy thì cô vẫn có một bộ phận dừng lại ở giai đoạn bé gái kia, chưa từng thay đổi.
Như vậy rất tốt.
Ông vẫn còn cơ hội để nuông chiều, bảo vệ cô.
Đoàn Tiêu ra ngoài để lại không gian cho hai người, Z ở bên ngoài hút thuốc, trông thấy anh đi ra thì nheo mắt lại: “Đau lòng rồi à?”
Đoàn Tiêu không lên tiếng, lấy thuốc từ trong túi ra, không biết anh nghĩ đến gì đó, lại nhét lại vào trong.
Z cười nói: “Mấy năm nay anh chăm sóc cô ấy không ít đúng không.”
“Cậu nghĩ nhiều rồi.”
“Vậy sao?”
“Trước giờ tôi không biết cô ấy là ai.”
Đoàn Tiêu khẽ nói: “Cũng chưa từng chăm sóc cho cô ấy.”
Z hơi bất ngờ.
Nhưng Đoàn Tiêu không giải thích gì thêm với anh ta nữa.
Sở Tiểu Điềm và Sở Hàn Giang nói chuyện với nhau hơn một tiếng đồng hồ, đến cuối cùng vẫn là Sở Hàn Giang nhìn thấy cô buồn ngủ đến mức ch** n**c mắt, nên ông bảo cô đi nghỉ ngơi.
“Nhưng mà bố, con không nỡ rời khỏi bố.” Sở Tiểu Điềm dụi mắt: “Con sợ con vừa đi, bố lại biến mất.”
“Không đâu.” Sở Hàn Giang xoa đầu cô: “Chỗ này là căn cứ của bố, huống hồ cục cưng của bố còn ở đây, bố không đi đâu hết.”
Lúc này Sở Tiểu Điềm mới gật đầu.
“À, con và Đoàn Tiêu…” Sở Hàn Giang chần chừ nói: “Quan hệ rất tốt hả?”
Sở Tiểu Điềm gật đầu.
Sở Hàn Giang im lặng một lát, rồi nói: “Chàng trai trẻ này rất lợi hại, có điều…”
“Bố, bố và anh ấy đã quen biết nhau từ lâu rồi, đúng không?”
Lúc Sở Tiểu Điềm hỏi câu này, vẻ mặt của cô rất nghiêm túc.
“Quả thực bố và cậu ấy đã quen biết từ lâu. Khi bố còn ở nước J, nước K bên này xảy ra chiến tranh loạn lạc, rất nhiều đồng bào người Trung Quốc không thể nào rời khỏi, bị nhốt ở một nơi. Bố muốn nhờ người đưa một số vật tư qua cho họ, thế nên đã tìm tới cậu ấy, ủy thác cho cậu ấy làm chuyện này. Nhưng không ngờ rằng…” Vẻ mặt của Sở Hàn Giang hơi phức tạp: “Cậu ấy không những chuyển đồ tới, còn bình an vô sự cứu toàn bộ mọi người ra ngoài.”
Ông chỉ nói chuyện này một cách nhẹ nhàng, khiến người ta không thể tưởng tượng được quá trình đó nguy hiểm như thế nào.
Sở Tiểu Điềm hơi ngạc nhiên, nhưng không hề ngạc nhiên.
Cô biết rằng, nếu Đoàn Tiêu làm được, anh nhất định sẽ cứu nhiều người hơn.
Đoàn Tiêu chẳng qua chỉ mới hai mươi chín tuổi mà đã làm rất nhiều chuyện người khác không thể tưởng tượng nổi, anh vẫn luôn là một anh hùng.
“Nói vậy là hai người có quan hệ hợp tác?”
Sở Hàn Giang gật đầu: “Sau này cũng hợp tác thêm hai lần nữa, trải qua không ít chuyện, cậu ấy không nói con biết à?”
Sở Tiểu Điềm lắc đầu.
Sở Hàn Giang còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Sở Tiểu Điềm cắt ngang ông: “Bố, bố mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi ạ, ngày mai chúng ta nói tiếp, được không?”
Thực ra cô còn rất nhiều vấn đề chưa hỏi, nhưng hiện giờ đã rất muộn rồi.
Sở Hàn Giang bấm điện thoại ở đầu giường, gọi thư ký đến.
“Phòng của cô Sở đã được sắp xếp xong, bữa tối cũng đã chuẩn bị, có thể dùng bất cứ lúc nào.”
Sở Hàn Giang nói: “Tiểu Điềm à, con cần gì cứ nói với bố, bố cho con hết.”
Sở Tiểu Điềm lắc đầu, khẽ nói: “Bố, con có thể gặp được bố là rất mãn nguyện rồi.”
Lúc Sở Tiểu Điềm đi ra, Z vừa mới rời đi, Đoàn Tiêu đứng trước cửa sổ, anh nghe thấy giọng nói của cô thì quay đầu lại.
“Cô Sở, mời đi bên này.”
Thư ký của Sở Hàn Giang là người nước J, mặc bồ đồ vest thẳng thớm, cẩn thận và nghiêm túc, hoàn toàn khác biệt với những người xung quanh.
Sở Tiểu Điềm được dẫn đến cửa phòng, thư ký nhìn sang Đoàn Tiêu nói: “Anh đây…”
“Tôi là vệ sĩ của cô ấy.” Đoàn Tiêu thờ ơ nói: “Không cần quan tâm đến tôi.”
“Vậy cô Sở, cô có gì dặn dò, có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.”
“Được, cảm ơn.”
Trong hành lang chỉ còn lại hai người, thỉnh thoảng có người đi tuần tra ngang qua, đều không đi tới làm phiền bọn họ.
Bầu không khí không biết tại sao trông có hơi kì diệu.
Hai người đều im lặng, nhưng Sở Tiểu Điềm có thể cảm nhận được ánh mắt anh đang nhìn về phía mình.
“Anh… Không đi nghỉ ngơi hả?”
“Tôi ở đây bảo vệ cô.”
“Nhưng chỗ này có rất nhiều người đi tuần tra…”
“Bọn họ là bọn họ, tôi là tôi.” Anh bình tĩnh nói: “Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cô.”
“Ai giao nhiệm vụ cho anh?” Bỗng nhiên Sở Tiểu Điềm ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh: “Là bố tôi à? Là bố tôi nhờ anh bảo vệ tôi, cho nên anh mới đối xử với tôi tốt như vậy sao?”
Đoàn Tiêu dường như hơi bất ngờ, anh nhíu mày.
“Tôi chưa từng hứa với bố cô bất cứ chuyện gì liên quan đến cô cả.”
Ánh sáng trong hành lang rất u ám, khí thế bức người trên người anh dường như được thu lại toàn bộ, ngay cả hơi thở cũng trở nên dịu dàng.
Sở Tiểu Điềm cắn môi, muốn nói gì đó nhưng cô lại không biết nên nói gì.
Đoàn Tiêu khẽ thở dài. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Anh nhấc tay lên, giữ nhẹ lấy vai cô: “Những chuyện mà tôi làm đều không liên quan gì đến bố cô cả.”
Giọng nói của anh trầm thấp, chậm rãi, nhưng mỗi chữ đều toát ra sức mạnh rung động lòng người.
Trong mắt Sở Tiểu Điềm lộ ra sự ngạc nhiên.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.