Anh kìm nén hơi thở bức người kia trong lặng lẽ, nhưng Sở Tiểu Điềm vẫn cảm nhận được khí thế mạnh mẽ không cho phép chống đối trên người anh, cho dù anh đã cố gắng kìm hãm.
Ánh mắt, giọng điệu, từng câu từng chữ anh nói đều mang lại cảm giác chấn động khiến người khác không thể nào từ chối.
Sở Tiểu Điềm nhớ đến lúc vừa nãy Sở Hàn Giang nhắc đến anh, ngay cả giọng điệu cũng trở nên khác thường.
Giống như đến cả bố cô cũng cảm thấy anh không phải một người bình thường.
Nhưng Sở Tiểu Điềm không biết bọn họ từng trải qua chuyện gì, cũng không biết về quá khứ của anh.
Cô nhìn vào mắt Đoàn Tiêu, trong lòng cô cảm thấy ngày càng nặng nề, khó nói thành lời.
“Còn nhớ tấm danh thiếp kia không?”
Cô gật đầu.
Đương nhiên là cô nhớ, và sẽ mãi mãi không quên.
“Đó là lời hứa của tôi dành cho cô, không liên quan đến bố cô, và bất cứ người nào cả.”
“Nhưng… Tại sao?”
Ban đầu cô thực sự nghi ngờ, nhưng cũng chỉ nghi ngờ mà thôi.
Lúc đó cô không hề biết được thứ Đoàn Tiêu đưa cho cô không chỉ là một tấm danh thiếp bình thường, mà là một lời hứa.
Một lời hứa tuyệt đối không làm trái lại.
Từ lúc quen biết anh đến nay, anh đã làm cho cô quá nhiều việc, lại cứu cô nhiều lần như thế.
Trên đời này, sao lại có một người bỗng dưng đối xử tốt với cô vậy chứ?
Chưa từng có ai bảo vệ cô, nhân nhượng cô như vậy, cho nên cô càng ngày càng cảm thấy không chân thực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dang-yeu-la-ke-lau-dai/2848462/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.