🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Anh kìm nén hơi thở bức người kia trong lặng lẽ, nhưng Sở Tiểu Điềm vẫn cảm nhận được khí thế mạnh mẽ không cho phép chống đối trên người anh, cho dù anh đã cố gắng kìm hãm.

Ánh mắt, giọng điệu, từng câu từng chữ anh nói đều mang lại cảm giác chấn động khiến người khác không thể nào từ chối.

Sở Tiểu Điềm nhớ đến lúc vừa nãy Sở Hàn Giang nhắc đến anh, ngay cả giọng điệu cũng trở nên khác thường.

Giống như đến cả bố cô cũng cảm thấy anh không phải một người bình thường.

Nhưng Sở Tiểu Điềm không biết bọn họ từng trải qua chuyện gì, cũng không biết về quá khứ của anh.

Cô nhìn vào mắt Đoàn Tiêu, trong lòng cô cảm thấy ngày càng nặng nề, khó nói thành lời.

“Còn nhớ tấm danh thiếp kia không?”

Cô gật đầu.

Đương nhiên là cô nhớ, và sẽ mãi mãi không quên.

“Đó là lời hứa của tôi dành cho cô, không liên quan đến bố cô, và bất cứ người nào cả.”

“Nhưng… Tại sao?”

Ban đầu cô thực sự nghi ngờ, nhưng cũng chỉ nghi ngờ mà thôi.

Lúc đó cô không hề biết được thứ Đoàn Tiêu đưa cho cô không chỉ là một tấm danh thiếp bình thường, mà là một lời hứa.

Một lời hứa tuyệt đối không làm trái lại.

Từ lúc quen biết anh đến nay, anh đã làm cho cô quá nhiều việc, lại cứu cô nhiều lần như thế.

Trên đời này, sao lại có một người bỗng dưng đối xử tốt với cô vậy chứ?

Chưa từng có ai bảo vệ cô, nhân nhượng cô như vậy, cho nên cô càng ngày càng cảm thấy không chân thực và bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Sợ hãi bỗng nhiên có một ngày anh không còn bên cạnh cô nữa.

Dường như Đoàn Tiêu cảm nhận được sự bất an của cô, anh giữ chặt lấy vai cô.

“Không vì sao cả.” Anh dừng lại một lát, rồi nhỏ giọng nói: “Nếu bắt tôi phải tìm một lý do.”

“Bởi vì cô là Sở Tiểu Điềm, là người tôi muốn bảo vệ.”

Cho đến khi nằm lên giường, bên tai Sở Tiểu Điềm vẫn còn vang vọng câu nói kia.

Bởi vì cô là Sở Tiểu Điềm.

Là người tôi muốn bảo vệ.

Nhưng tại sao chứ?

Cô vẫn không biết nguyên nhân.

Nhưng cảm giác thấp thỏm lo lắng kia lại biến mất một cách kỳ lạ.

Cô biết Đoàn Tiêu ở bên ngoài, anh bảo cô đi ngủ, nhưng mình thì cố chấp canh giữ cửa cho cô, không rời một bước.

Cô nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở yên ả của mình trong bóng đêm.

Ngoại trừ bố ra, chỗ này vẫn còn một người khác.

Cho dù ở trong nhà của mình, cô cũng rất lâu rồi không có cảm giác yên tâm chìm vào giấc ngủ như vậy.

Giống như một người nơm nớp lo sợ tiến về trước trong màn đêm đã quá lâu, bỗng nhiên có người xách một cây đèn nhìn cô, anh có thể nhìn thấy tất cả nỗi sợ hãi của cô, cho dù anh không nói gì cả, cũng sẽ lặng lẽ chiếu sáng con đường trước mặt cho cô.

Anh sẽ đi cùng cô, dù xảy ra chuyện gì, anh sẽ là người đầu tiên xông đến bên cạnh bảo vệ cho cô.

Giống như mãi mãi không cần lo lắng anh sẽ không quan tâm đến cô, quên cô, chán ghét cô.

Sở Tiểu Điềm lấy điện thoại ra, báo tin bình an với Lạc Bắc Sương, rồi gửi một tin nhắn cho Úy Lam.

Úy Lam vẫn chưa biết cô đến nước K, nhưng thỉnh thoảng cô ấy vẫn sẽ thảo luận cốt truyện với cô.

Sở Tiểu Điềm: Chị Úy Lam ơi, hình như tớ biết cảm giác thích một người là như thế nào rồi.

Sau khi Úy Lam đọc xong tiểu thuyết ngôn tình cô từng viết thì nói với cô, suy cho cùng cô có nền tảng viết văn, văn phong và cốt truyện cũng tốt.

Nhưng vấn đề tình cảm của nam nữ chính mãi không xử lý tốt.

Cô không biết nên biểu đạt tình cảm như thế nào, nhân vật cô tạo ra đều khô khốc, đến cả tình cảm cũng thế.

Bởi vì khi đó cô không hề biết thích một người là cảm giác thế nào.

Nhưng bây giờ cô biết rồi, hơn nữa còn biết rất rõ.

Cô cầm điện thoại, nhắm mắt lại, một lúc sau thì ngủ thiếp đi.

Điện thoại rung lên, phát sáng, nhưng không đánh thức được cô.

Dựa vào tình trạng mất ngủ suy nhược thần kinh thời gian dài của Sở Tiểu Điềm, cho dù điện thoại rung lên một chút cũng có thể làm cô giật mình tỉnh giấc, nhưng lần này cô ngủ rất say.

Cô cũng không biết được rằng sau khi cô chìm vào giấc ngủ không lâu, có người đã lặng lẽ đẩy cửa đi vào, ngồi bên giường cô.

Trong bóng tối, Sở Tiểu Điềm nằm trong chăn, cả người co rúc thành một cục, hai bàn tay để bên má, cạnh tay còn để điện thoại.

Đoàn Tiêu lấy điện thoại bên tay cô ra, đúng lúc này điện thoại lại có tin nhắn gửi tới, là Úy Lam. Anh nhìn một cái, rồi để lên bàn, kéo chăn xuống dưới cằm cô.

Sau đó anh khẽ nắm lấy tay cô.

Trong màn đêm, đáy mắt và khóe môi anh đều ngập tràn nét cười.

Rất nhẹ, nhưng dịu dàng như muốn tan chảy trong bóng tối, ánh mắt của anh nhẹ nhàng nhìn gương mặt nhỏ xinh của cô, phác thảo những đường nét gương mặt tinh tế của cô.

Bốn năm trước.

“Cái gì? Cậu nói cậu đã cứu mọi người thoát ra an toàn hết rồi?”

“Bọn họ đã lên thuyền rồi.” Đoàn Tiêu hút thuốc, giọng nói khàn đặc nhưng bình tĩnh: “Bên tôi bị thiệt hại một người, tôi phải vận chuyển tro cốt của cậu ấy về với tổ quốc.”

Ánh mắt Sở Hàn Giang nhìn anh trở nên phức tạp.

Chàng trai trẻ này mới chỉ hai mươi lăm tuổi, trước khi anh đi còn tràn đầy sức sống, nhưng lần này quay về, cả người đều là vết thương, tay thì bị gãy, cũng không biết có bao nhiêu vết đạn trên người, gương mặt toàn là râu ria chưa có thời gian cạo.

Nhưng khuôn mặt và ánh mắt của anh vẫn cứng rắn và bình tĩnh như cũ.

Không hề cảm thấy tự hào vì cứu được nhiều đồng bào gặp nạn, cũng không mệt mỏi vì khắp người toàn là vết thương.

Chỉ có một chút tiếc nuối và đau thương, đó là lời chia buồn đến bạn đồng hành.

Sở Hàn Giang thở dài: “Vất vả cho cậu rồi, Đoàn Tiêu.”

Hai người đều bị thương không nhẹ, Sở Hàn Giang cũng vừa mới được anh cứu ra từ cõi chết, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút xúc động: “Cậu có người nhà không?”

Đoàn Tiêu im lặng một lúc: “Người thân nhất đều không còn nữa.”

Sở Hàn Giang hơi ngạc nhiên.

Ông không hỏi nhiều, chỉ gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ thăng trầm chỉ có người trung niên trải qua rất nhiều chuyện mới có: “Tôi có một cô con gái.”

Ông châm một điếu thuốc, chậm rãi lên tiếng trong làn khói nghi ngút: “Năm nay con bé chỉ mới mười chín tuổi, tôi đã… Bốn năm không gặp con bé rồi.”

Cũng có nghĩa là lúc ông rời đi, cô mới mười lăm tuổi.

Bác sĩ của hai người đều dặn dò khoảng thời gian này tuyệt đối không được hút thuốc, mà hiện giờ vật tư thiếu hụt, thuốc cũng là vật phẩm xa xỉ.

Bây giờ mang những thứ đồ xa xỉ này ra dùng thì không còn gì thích hợp hơn nữa.

Ai biết được ngày mai còn được ngửi mùi thuốc, nhìn thấy mặt trời mọc hay không?

Đoàn Tiêu không có hứng thú với chuyện gia đình người khác, nhưng hiện giờ hai người đều bị thương, ở trong ngôi nhà cũ kỹ bẩn thỉu u ám, ngoại trừ nghe kể chuyện thì không còn chuyện gì khác để giết thời gian nữa.

“Từ nhỏ con bé đã nhát gan, yếu đuối, nhạy cảm, không thể chịu đau được, nhìn thấy chó hoang uống nước bẩn cũng khó chịu khóc òa lên, đi ngủ nằm mơ thấy ác mộng cũng khóc lóc gọi bố mẹ, khăn tay tôi dùng để lau nước mắt cho con bé được nhét đầy một ngăn tủ kéo. Cũng may lúc con bé được bảy tám tuổi thì không còn khóc nữa, cứ mở to mắt kìm nén, trông còn khiến người ta đau lòng hơn cả khi khóc.”

Sở Hàn Giang thở dài: “Tôi thật sự đau lòng cho con gái, năm đó buộc phải ly hôn với mẹ con bé. Khi tôi đi, nghe thấy con bé khóc suốt một đêm trong phòng, ngày thứ hai mang đôi mắt sưng húp đến hỏi tôi, bố còn về không ạ? Có phải bố không cần con nữa không?”

Có lẽ nghĩ đến chuyện này thực sự quá đau lòng nên giọng nói của Sở Hàn Giang khàn đặc: “Trái tim tôi khi đó đã vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ rồi. Tôi thật sự muốn dẫn con bé đi, nhưng không được. Khi đó tôi không còn gì cả, không tiền cũng không có thời gian chăm sóc con bé, chỉ đành để con bé lại cho mẹ nó.”

“Con bé cũng coi như trưởng thành trong một đêm, khi tiễn tôi đi, con bé không rơi một giọt nước mắt nào. Từ trên xe đã bắt đầu dặn dò tôi phải chú ý sức khỏe, đừng uống rượu hút thuốc quá nhiều, nóng giận cũng đừng đánh nhau với người ta, đã có tuổi rồi, đánh không lại người trẻ tuổi nữa đâu. Nếu tôi thực sự quá tức giận thì về nhà nổi giận với tấm gương. Cũng đừng nôn nóng kiếm tiền, chỉ cần được ăn no mặc ấm là được. Con bé nói tôi không cần mua nhà cho con bé, sau này nó sẽ kiếm rất nhiều, rất nhiều tiền, mua cho tôi một căn nhà lớn để tôi an dưỡng tuổi già, bảo tôi nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân… Cậu biết không? Đứa con gái này của tôi, từ nhỏ đã được tôi coi là hạt trân châu mà yêu thương đến lớn, con bé nên nũng nịu, ương bướng hơn, nhưng con bé thật sự quá hiểu chuyện rồi.”

Sở Hàn Giang cười mãi cười mãi, đôi mắt đỏ bừng lên.

“Đời này tôi có lỗi nhất, ngoại trừ mẹ con bé ra thì chính là con bé. Năm đó tôi lựa chọn đến nước J, một là để trốn tránh, hai là muốn gầy dựng lại sự nghiệp, để con bé sống cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhưng cậu xem hiện giờ đi, đừng nói là gầy dựng lại sự nghiệp, con mẹ nó, ngay cả mạng sống của mình cũng sắp không giữ được rồi. Mạng già này của tôi mất cũng chẳng sao, nhưng con bé mất đi bố phải làm sao đây?”

Đoàn Tiêu lạnh lùng chen vào một câu: “Chú coi tôi là người chết rồi à?”

“Hả?”

“Tôi còn sống thì con gái của chú vẫn còn bố.” Đoàn Tiêu ném đầu thuốc xuống đất, dập tắt.

Khi anh đứng dậy, băng gạc trên người đã thấm máu, nhưng sắc mặt anh không thay đổi chút nào, ánh mắt anh u ám, anh đứng từ trên cao nhìn xuống Sở Hàn Giang: “Nếu chú đã thuê tôi, tôi sẽ bảo vệ mạng sống cho chú.”

“... Vậy thì cảm ơn cậu nhé.”

Đoàn Tiêu nheo mắt, cũng không biết nhớ ra điều gì: “Chú bảo vệ cô ấy quá rồi.”

“Ai? Con gái tôi à?” Sở Hàn Giang nói: “Ông đây chỉ có mỗi một đứa con gái, không bảo vệ nó thì phải nuôi giống như nuôi con trai à?”

Đoàn Tiêu cười khẩy: “Chú có từng nghĩ đến việc mất đi sự bảo vệ che chở của chú, cô ấy sẽ sống như thế nào không?”

“Có hiểu chuyện hơn nữa cũng sẽ bị chú nuông chiều đến mất đi năng lực tự bảo vệ bản thân.”

Sắc mặt Sở Hàn Giang cứng ngắc.

Sao ông không hiểu được chứ.

Ý của Đoàn Tiêu là, thay vì nuông chiều như vậy, chi bằng để cô sống độc lập và có năng lực tự bảo vệ chính mình.

Nhưng ông chỉ có một đứa con gái, lại còn là cô con gái đáng yêu như thế, sao có thể không nuông chiều cho được?

Ông và thanh niên trẻ máu lạnh Đoàn Tiêu này không nói được với nhau đạo lý này, cuối cùng chỉ có thể nói: “Đợi cậu có vợ, rồi sinh thêm một đứa con, cậu sẽ hiểu.”

Trên thực tế, khi đó Sở Hàn Giang nghĩ, cậu hiểu được cái rắm.

Nói không chừng sau này cậu có người phụ nữ mình thích cũng không biết nên đối xử với người ta như thế nào.

Lúc đó Đoàn Tiêu thực sự không biết.

Anh cũng không hề biết con gái của Sở Hàn Giang trông như thế nào, anh chỉ biết đó là một cô gái yếu đuối và nhạy cảm.

Cô gái như vậy, đối với phần lớn người đều rất phiền phức, với anh cũng không bất ngờ.

Cho nên trước giờ anh chưa từng nghĩ đến việc nể mặt Sở Hàn Giang mà đi bảo vệ cho cô, dù sao hợp đồng giữa anh và Sở Hàn Giang chỉ là bảo vệ một mình ông.

Cho đến lần hợp tác thứ hai của hai người, Đoàn Tiêu biết được tên của con gái Sở Hàn Giang.

“Con gái Tiểu Điềm của tôi ấy à… Hôm nay gửi cho tôi một clip, ôi trời, dáng vẻ đáng yêu kia, cậu nói xem, sao trên đời lại có đứa con gái đáng yêu như vậy chứ?”

“Con gái Tiểu Điềm của tôi đã thành một cô gái rồi, càng ngày càng xinh đẹp, cũng không biết sao này tên nhóc nào được hời nữa…”

Trên thực tế, Sở Hàn Giang cũng chỉ nhắc đến cô ba lần, lần đầu tiên là lúc uống say, lần thứ hai là lúc bệnh nằm viện, lần thứ ba là lúc chuẩn bị tạm biệt.

“Nghe nói cậu cũng phải về thành phố C? Con gái tôi cũng ở đó.”

Đoàn Tiêu lấy bật lửa ra, châm một điếu thuốc: “Sao, muốn tìm vệ sĩ cho con gái chú à?”

Sở Hàn Giang suy nghĩ mấy phút, rồi lắc đầu: “Vệ sĩ thì không cần đâu, có tìm thật thì con bé cũng không chấp nhận nổi, hơn nữa tôi cũng không tin tưởng người khác.”

Để một người lạ bảo vệ con gái ông ư?

Đùa gì thế, lỡ như làm vệ sĩ không xong, nhìn trúng con gái ông thì sao?

“Chú muốn tôi bảo vệ cô ấy?”

“Tôi làm gì mời nổi cậu chứ.”

Đoàn Tiêu cười như không cười: “Dựa vào tình hình hiện tại của chú, quả thực không mời nổi.”

Sở Hàn Giang: “...”

Đoàn Tiêu là một trong những vệ sĩ đắt giá nhất Châu Á. Dựa vào tình trạng trước mắt của ông quả thực không mời nổi, cho dù là lần trước kia, ông có thể nhìn ra được Đoàn Tiêu cũng vì cứu người nên mới giúp ông đi chuyến đó, chứ không phải vì số tiền thuê kia.

Mà ai cũng không ngờ được hai người này thật sự có ngày gặp nhau.

Hơn nữa, Sở Tiểu Điềm vẫn còn một chuyện chưa biết. Lần gặp mặt đầu tiên giữa cô và Đoàn Tiêu mà cô tưởng, thực ra không phải lần đầu tiên hai người chạm mặt thật sự.

Đương nhiên chuyện này cô không biết, Sở Hàn Giang cũng không biết.

Người biết sự thật chỉ có mình Đoàn Tiêu.

Việc đầu tiên sau khi Sở Tiểu Điềm tỉnh lại chính là đi tìm Sở Hàn Giang, ông đang ngồi trên giường bệnh, trước mặt có một cái bàn, Sở Tiểu Điềm bưng cháo, múc từng muỗng đút ông ăn.

Sắc mặt của Sở Hàn Giang đã tốt hơn hôm qua rất nhiều, buổi sáng bác sĩ tới một chuyến, Sở Tiểu Điềm đứng ở bên cạnh nhìn lo lắng thấp thỏm, nghe thấy bác sĩ nói ông không có vấn đề gì lớn, chỉ cần nghỉ ngơi thì mới yên tâm.

“Bố, sao bên cạnh bố vẫn không có ai chăm sóc, bầu bạn với bố thế.”

Sở Hàn Giang nói với ý tứ sâu xa: “Bởi vì người bố thích quá nhiều, bố vẫn chưa biết nên chọn người nào.”

Sở Tiểu Điềm: “...”

“Con thì sao? Con có người mình thích chưa?”

Sở Tiểu Điềm bỗng dưng bị hỏi một câu hỏi mà cô đã có đáp án nhưng ngại trả lời, gò má cô bỗng chốc đỏ bừng lên.

Sở Hàn Giang đột nhiên hiểu ra gì đó: “Tiểu Điềm, lẽ nào con…”

“Gì, gì ạ?”

Ánh mắt của Sở Hàn Giang trở nên phức tạp, ông thở dài: “Con gái ngoan, bố không có đả kích con, nếu như con thích một người đàn ông máu lạnh thì nên từ bỏ sớm sẽ tốt hơn.”

Sở Tiểu Điềm chau mày: “Bố, bố cảm thấy Đoàn Tiêu là người máu lạnh ạ?”

Ánh mắt của Sở Hàn Giang bỗng chốc trở nên sâu xa.

Sở Tiểu Điềm chớp mắt, chợt nhận ra gì đó, cô che miệng, mặt đỏ ửng: “Bố, bố bẫy con!”

Sở Hàn Giang vội vàng nói: “Được rồi, được rồi, bố đã đoán ra từ lâu rồi.”

Sở Tiểu Điềm tức giận trừng mắt nhìn ông.

Sở Hàn Giang dè dặt nắm lấy tay cô: “Con gái ngoan, con nhìn trúng cậu ấy thật rồi à?”

“Vậy thì sao chứ, bố muốn phản đối à?” Sở Tiểu Điềm dừng lại một lát, rồi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Phản đối cũng vô dụng, con chỉ yêu đơn phương mà thôi.”

Sở Hàn Giang nghĩ đến ánh mắt lúc Đoàn Tiêu nhìn Sở Tiểu Điềm ngày hôm qua, ông muốn nói chưa chắc, nhưng câu nói đến bên miệng lại không nói ra.

Cho dù là Đoàn Tiêu hay Sở Tiểu Điềm, đều không phải người dễ rung động.

Con gái của ông nên ông hiểu, Sở Tiểu Điềm xinh đẹp, lại đáng yêu, từ nhỏ đến lớn có không ít con trai theo đuổi, chỉ những người theo đuổi cô thời đi học kia, không biết ông đã đuổi đi bao nhiêu người rồi.

Sở Tiểu Điềm dễ mềm lòng, nhưng muốn để cô rung động tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.

Càng không thể nói tới Đoàn Tiêu, anh có thể vô tư cống hiến cho bất cứ người nào cần sự giúp đỡ của mình, nhưng trái tim anh vẫn luôn nguội lạnh, chưa từng nóng bỏng.

Khiến người đàn ông này động lòng lại càng khó khăn hơn.

Sở Hàn Giang vừa định nói thêm gì đó, bỗng nhiên bên dưới truyền đến tiếng ồn ào.

Sở Tiểu Điềm đi ra cửa sổ nhìn, trông thấy rất nhiều người đang vây quanh một chỗ, hình như có một chiếc xe dừng lại ở đó, từ trong cửa sổ xe, cô lờ mờ nhìn thấy một bóng dáng.

Là Đoàn Tiêu.

Anh mặc đồng phục chiến đấu, đeo kính râm. Anh như phát hiện ra ánh mắt của Sở Tiểu Điềm, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, sau đó vẫy tay với cô.

“Xuống đây.”

Tuy rằng không nghe thấy anh nói gì, nhưng cô nhìn rõ khẩu hình miệng của anh, anh bảo cô qua đó.

“Bố, con…”

Sở Hàn Giang gật đầu, cười mỉm nói: “Đi đi, chỗ bố có người chăm sóc.”

“Vậy con đi rồi về ngay.”

Sở Tiểu Điềm mặc quần áo mà Sở Hàn Giang bảo người ta chuẩn bị cho cô, tà váy dài đến mắt cá chân, lúc cô chạy xuống dưới lầu, phải nhấc tà váy lên, mái tóc dài vén sang một bên, gương mặt xinh xắn như phát sáng dưới ánh nắng mặt trời.

Dưới lầu truyền đến tiếng ồn ào dữ dội hơn, Sở Hàn Giang đứng dậy đi tới trước cửa sổ nhìn. Z không biết đi vào từ lúc nào, anh ta nhìn bát cháo kia và nói: “Ông Sở, thưởng thức dữ nhỉ.”

Sở Hàn Giang thờ ơ nói: “Con người già rồi, tiền bạc, danh lợi, địa vị gì đó đều không bằng một bát cháo do con gái đút.”

Z cong khóe môi nói: “Hai người họ rất xứng đôi.”

“Xứng hay không, cậu nói là không tính.” Sở Hàn Giang trầm giọng nói: “Ông đây còn chưa thừa nhận đâu.”

Z khoanh tay, dựa vào tường nhìn xuống bên dưới, bỗng dưng anh ta nói: “Con người của anh ta vốn có tấm lòng tiếc thương kẻ yếu. Nếu anh ta nhìn thấy có người cần giúp đỡ, anh ta sẽ không chút do dự, dốc hết sức mình để giúp người đó. Nhưng dù có bất cứ chuyện gì cũng không lung lay được anh ta.”

Sở Hàn Giang không lên tiếng, nhưng Z biết ông nghe hiểu ý của anh ta.

“Nhưng anh ta đã lung lay vì con gái ông rồi.”

Hôm đó, khi anh ta bắn tỉa người kia, nhìn thấy Đoàn Tiêu và Sở Tiểu Điềm ở trong xe.

E rằng trên đời này không ai hiểu rõ tâm tình của Đoàn Tiêu hơn anh ta nữa.

Bọn họ là người chung một đường.

Ở nơi đất khách quê người, cô đơn một mình, không chút vướng bận.

Nhìn có vẻ như nhiệt huyết đầy mình, nhưng trái tim đã nguội lạnh rồi.

Có điều, sẽ có một ngày như vậy, khi gặp được một người nào đó, sinh ra thay đổi long trời lở đất.

Đó chính là trái tim cứng rắn như sắt thép sẽ nổ tung vì người này trong khoảnh khắc nào đó, mà ngay cả chính bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới.

Tất cả nỗi nhớ nhung, yêu thương, tình cảm dịu dàng đều dành cho một người.

Từ đó trái tim kia không còn thu về được nữa.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.