Mặc dù anh đeo găng tay nhưng vẫn mang lại cảm giác an toàn cực lớn cho Sở Tiểu Điềm, đặc biệt là cô còn đang ghé sát vào lưng anh. Tư thế thân mật như vậy, cô như có thể cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ của anh.
Vốn dĩ Sở Tiểu Điềm đang nhắm mắt, nhưng bỗng nhiên Đoàn Tiêu vỗ tay cô.
Sở Tiểu Điềm mở mắt ra, nhìn thấy khu vui chơi cách đó không xa.
Khu vui chơi này vừa mới được xây dựng chưa bao lâu, bên trong rất rộng lớn, khắp nơi đều là chủ đề cổ tích, gần như giống như công viên Disney phiên bản nhỏ, người lớn và trẻ em đều thích đến đây. Tuy rằng dạo gần đây mới bắt đầu mở cửa chính thức, nhưng người vẫn rất đông.
Bởi vì căn nhà cô mua gần đây, trước kia còn theo dõi khu vui chơi này, muốn chờ nó mở cửa sẽ cùng Lạc Bắc Sương tới đây chơi.
Bỗng nhiên Đoàn Tiêu dừng xe bên đường, đẩy kính chắn gió của mũ bảo hiểm lên, để lộ ra đôi mắt sâu thẳm, anh nói: “Bên trong vẫn còn chưa mở hoàn toàn, lần sau anh sẽ dẫn em tới.”
“Được.”
Khi tiếp tục lên đường, Sở Tiểu Điềm hỏi anh: “Vậy chúng ta đi đâu đây?”
“Em muốn đi đâu?”
“Em cũng không biết.” Sở Tiểu Điềm nói nhỏ: “Nhưng đi cùng với anh thì đi đâu cũng được hết.”
Cô nói câu này rất nhỏ, cho nên Đoàn Tiêu chắc chắn không nghe thấy.
Vì vậy cô cũng không để ý thấy môi Đoàn Tiêu khẽ cong lên.
“Yên tâm đi, sẽ không kiếm chỗ nào đó bán em đi đâu.”
“... Bán người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dang-yeu-la-ke-lau-dai/2848475/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.