🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Từ dưới lầu đi lên phòng, ít nhất cũng phải mất hơn một phút, mà Đoàn Tiêu có lẽ chỉ dùng hơn ba giây một chút.

Thậm chí Sở Tiểu Điềm còn không nghe rõ tiếng bước chân của anh, giây tiếp theo đã nhìn thấy bóng dáng cao to của anh xuất hiện trước cửa.

Cô vươn tay muốn cứu lấy điện thoại còn chưa kịp thu tay về, cứ thế ngơ ngác nhìn Đoàn Tiêu.

“... Em đang làm gì đấy?”

Điện thoại vẫn đang reo lên, nhưng trong lòng Sở Tiểu Điềm đã bị nỗi chột dạ chiếm cứ.

Mặc dù trước kia Đoàn Tiêu đã nói cô có thể tùy ý vào phòng này, nhưng dù sao đây cũng là phòng ngủ của anh, nơi riêng tư, bí mật nhất mà người ngoài không thể xâm phạm, có điều cô vẫn lén lút đi vào rồi.

Đi vào rồi...

Còn giẫm lên thảm trong phòng của người ta, còn hét lớn nữa.

Nếu đổi thành người khác, chắc chắn sẽ xách cô ném ra ngoài rồi nhỉ?

“Em... Em không cố ý...”

Không đúng, nói như vậy hình như không đúng lắm, rõ ràng là cô cố ý đi vào mà.

Cho nên Sở Tiểu Điềm, mày vẫn nên thừa nhận đi.

Cổ họng cô chuyển động, cúi đầu yếu ớt nói: “Em xin lỗi... Thực ra em cố ý đó.”

Vừa rồi lúc cô cứu lấy điện thoại, không cẩn thận vấp ngã, cho nên tư thế hiện giờ là đang ngồi trên thảm, cả người đều chìm trong bóng tối.

Mà Đoàn Tiêu đứng trước cửa, ánh sáng bên ngoài hình thành đường giao nhau với căn phòng tối tăm, vì vậy cô cũng không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh.

“Anh... Anh giận rồi sao?”

Đoàn Tiêu không nói lời nào mà đi về phía cô, khom người xuống, ôm lấy cằm cô.

“Bị thương không?”

“Không có.”

“Nếu em bị thương, anh sẽ rất tức giận.” Anh dừng lại một lát, rồi nhỏ giọng nói: “Nhưng không phải giận em.”

“... Vậy giận ai?”

“Anh vẫn đang làm một việc, đó là bảo vệ em không bị thương, nếu em bị thương trong phòng anh, em nói xem, anh nên giận ai?”

Trong bóng tối, đôi mắt của anh sâu thẳm mà sáng rực, bàn tay v**t v* má cô chậm rãi và dịu dàng.

Ngay cả hơi thở cũng vô cùng dịu dàng.

Trong phòng quá yên tĩnh, nhịp tim đập bắt đầu trở nên rõ ràng.

Khi tay anh đặt tay khóe mắt cô, Sở Tiểu Điềm không kìm được mà nhắm mắt lại.

Giây tiếp theo, cô cảm nhận thấy hơi thở của Đoàn Tiêu phả lên trán mình.

Bỗng dưng chuông điện thoại lại vang lên, Sở Tiểu Điềm lại bị giật mình, lập tức hít một ngụm hơi.

“Dọa, dọa chết em rồi.”

Đoàn Tiêu cầm điện thoại cô lên và nói: “Em dễ bị hoảng sợ quá rồi.”

“Hết cách, em có thể chất dễ bị hoảng sợ mà.”

Sở Tiểu Điềm cầm điện thoại nhìn, là dì cô gọi tới.

Khi được Đoàn Tiêu đón đi, Sở Tiểu Điềm đã gửi tin nhắn cho Lương Nghiên, cô nói Thẩm Nam Phong đi rồi, bạn trai của cô đã đến đón, có thể do Lương Nghiên lo lắng nên khi đó nói cô dỗ bạn trai trước, đừng quan tâm chuyện gì khác, bên Thẩm Nam Phong để bà ấy đi nói chuyện. Bây giờ có thể vẫn không yên tâm, nên bà ấy gọi điện tới hỏi thăm.

“Điện thoại của dì em, em nghe máy chút.”

Sở Tiểu Điềm dè dặt nghe máy: “A lô? Dì ạ.”

“Bây giờ thế nào rồi?”

“Bây giờ... Bây giờ con rất tốt ạ.”

“Dì biết hiện giờ con rất tốt, dì đang hỏi người đàn ông của con hiện giờ có ổn hay không.”

“Người đàn ông của con?” Sở Tiểu Điềm lặp lại câu nói mới cảm thấy không bình thường.

Người đàn ông của cô... Không đúng, Đoàn Tiêu còn đang ở trong phòng đó!

Câu nói này phát ra từ miệng cô, mức độ xấu hổ quả thật sắp bùng nổ rồi.

Cô che mặt, lúc lên tiếng thì đã lắp bắp: “Anh, anh, anh, anh ấy cũng rất tốt ạ. Dì không cần lo lắng, bọn con đều ổn, thật đó.”

“Vậy thì tốt, thằng bé không hiểu nhầm là được. Dì còn lo lắng hai đứa sẽ vì chuyện này mà rạn nứt, vậy thì dì tội lỗi quá.” Lương Nghiên thở phào, bà ấy nói: “Nhanh dẫn thằng bé về nhà đi, để dì và mẹ con xem thử, rốt cuộc người đàn ông có thể khiến Tiểu Điềm Điềm của chúng ta rung động là người như thế nào.”

“... Dạ.”

Sau khi tắt máy, Sở Tiểu Điềm cảm nhận được ánh mắt của Đoàn Tiêu đang nhìn mình, cô quay sang, phát hiện Đoàn Tiêu cũng đang ngồi trên thảm như mình, anh đang cụp mắt nhìn cô.

Cô không biết có phải anh đang cười hay không, nói chung trực giác nói cô biết trong mắt anh có nét cười.

Sở Tiểu Điềm vội vàng đổi chủ đề: “... À, phòng này tối quá, vừa rồi em không tìm thấy công tắc.”

Đoàn Tiêu: “Tiểu C, giúp tôi ở rèm cửa.”

Anh vừa dứt lời đã có giọng nói điện tử trả lời: “Vâng, thưa chủ nhân.”

Tiếp sau đó, rèm cửa từ từ mở ra, ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào trong nháy mắt và dừng lại ở trên giường, thắp sáng cả căn phòng.

Trong phòng chắc có thiết bị điều khiển bằng âm thanh, đèn và rèm cửa đều được điều khiển bằng nó.

Hóa ra phòng của Đoàn Tiêu không hề tối tăm, mà gồm ba màu đen xám trắng, trên giường là hai màu trắng đen, thảm sàn nhà màu kem làm dịu bớt sự lạnh lùng của hai màu trắng đen, tạo nên vài phần dịu dàng, ấm áp.

Trước lúc đó, Sở Tiểu Điềm vẫn luôn cho rằng phòng ngủ của anh chắc chắn giống hệt như phòng khách bên dưới, đều là phong cách lạnh lùng, cứng ngắc, vừa rồi khi đi vào, cô cũng cho là như thế.

Nhưng khi nhìn thấy bức tranh sơn dầu trên tường, cô mới phát hiện, hóa ra phòng của anh vẫn còn một mặt ấm áp như thế.

Cô hắng giọng, học theo giọng điệu vừa rồi của Đoàn Tiêu: “Tiểu C, kéo rèm cửa lại.”

Một giây, hai giây, ba giây...

Không phản ứng.

Cô quay đầu, ngượng ngùng nhìn Đoàn Tiêu.

Đoàn Tiêu đang nhìn chằm chằm bức tranh sơn dầu, giống như đột nhiên cảm thấy rất hứng thú với bức tranh trong phòng ngủ của mình.

Sở Tiểu Điềm đi tới bên cạnh đứng nhìn bức tranh kia chung với anh, một lúc sau cô nhỏ giọng hỏi: “Tại sao nó không quan tâm đến em?”

“Bởi vì nó không quen biết em.” Đoàn Tiêu bình tĩnh nói: “Em phải nói cho nó biết, em chính là nữ chủ nhân của nơi này, nó mới nghe lời em.”

“... Anh đang chọc em phải không?”

Đoàn Tiêu nghiêng đầu nhìn cô: “Em thấy sao?”

Sở Tiểu Điềm đỏ mặt, đẩy anh ra ngoài: “Anh đi nấu ăn, đi nấu ăn đi.”

Đoàn Tiêu đi tới trước cửa, bỗng nhiên quay người lại, nắm lấy vai cô và nói: “Có chuyện thì gọi tên anh, có tác dụng hơn gọi nó nhiều.”

“Ừ.” Sở Tiểu Điềm gật đầu.

Đợi Đoàn Tiêu đi xuống lầu, Sở Tiểu Điềm đứng trong phòng ấp ủ hồi lâu, cuối cùng nghiêm túc nói: “Tiểu C, nếu như em còn không quan tâm đến chị, chị sẽ cướp chủ nhân của em đi đó.”

“...”

Sở Tiểu Điềm: “...”

Bỏ đi, không quan tâm thì thôi vậy.

Dù sao câu nữ chủ nhân này, cô không thể nào nói ra được.

Nửa tiếng sau, Đoàn Tiêu đã nấu xong.

Anh làm ba món rau, một món canh, còn có cả cơm trắng.

Sở Tiểu Điềm vẫn ở trên lầu, khi anh nấu xong cô mới phát hiện ba món này đều là cô thích ăn, hơn nữa... ngon không kém thức ăn Sở Hàn Giang nấu.

“Có phải anh đã lén học bố em nấu ăn không?”

“Tám năm trước, em cảm thấy thức ăn bố em nấu ngon không?”

Sở Tiểu Điềm im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hình như... Rất bình thường.”

Đoàn Tiêu thản nhiên nói: “Tay nghề của ông ấy trở nên tiến bộ sau khi đến nước K đó.”

Sở Tiểu Điềm còn chưa phản ứng lại, anh đã bổ sung thêm một câu: “Hiện giờ em ăn là món sở trường của anh đó.”

Sở Tiểu Điềm suy nghĩ hẳn một phút mới chợt phản ứng lại.

“Ý của anh là, sở dĩ bố em nấu ăn ngon như thế là... là học theo anh?”

“Chứ sao nữa?”

Cằm của Sở Tiểu Điềm rớt xuống bàn, một lúc lâu vẫn chưa khép lại được.

Nếu như Sở Hàn Giang ở đây, nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, chắc ông sẽ nổi giận lật bàn mất, mà ông tức giận thì lại ra tay đánh đứa con rể là Đoàn Tiêu này.

Cũng may ông không ở đây, cho nên không hề biết Đoàn Tiêu đã nói mọi chuyện của ông cho con gái cưng biết rồi.

Khi hai người ở nước K, Sở Hàn Giang nhắc đến chuyện của Sở Tiểu Điềm rất nhiều, vậy nên Đoàn Tiêu đương nhiên biết Sở Tiểu Điềm thích ăn gì.

“Ngon không?”

“Rất ngon.”

“Vậy em ăn nhiều chút.”

Sở Tiểu Điềm nói: “Ăn đồ anh nấu rồi, em sợ sau này không ăn quen thức ăn bên ngoài nữa.”

Cô ở nhà, nếu không gọi đồ ăn bên ngoài, tự nấu cũng rất đơn giản. Cô cũng không thể xào quá nhiều rau cho mình, bàn ăn hôm nay đối với cô mà nói là một bữa cơm hiếm thấy.

Đoàn Tiêu gắp thức ăn cho cô, thản nhiên nói: “Em có thể cướp anh đi, để anh suốt ngày nấu cơm cho em.”

Vốn dĩ Sở Tiểu Điềm đang há miệng chuẩn bị ăn, vừa nghe thấy câu này thì dừng lại.

... Những lời vừa nãy cô nói trong phòng ngủ trên tầng hai đã bị anh nghe thấy rồi sao?

Sở Tiểu Điềm, đồ ngốc này.

Rõ ràng đã biết tai của anh thính hơn người thường, một chút tiếng động thôi anh cũng phát hiện ra, không ngờ cô còn to gan nói mình muốn cướp anh đi ở ngay trong phòng ngủ của anh.

“... Em nói đùa thôi.”

Đoàn Tiêu dừng lại: “Nhưng có người coi là thật rồi.”

Sở Tiểu Điềm lặng lẽ cúi đầu, vùi đầu vào ăn cơm.

Cô không nghe thấy gì hết... Cái gì cũng không nghe thấy!

Sau khi ăn xong một chén cơm, cô muốn buông đũa thì Đoàn Tiêu lại múc thêm cho cô một muỗng nữa: “Ăn thêm mấy miếng đi.”

Lượng cơm của bữa ăn này cũng gần giống bữa ăn bố cô nấu cho cô khi ở nước K.

Lúc dọn dẹp bàn ăn, điện thoại của Đoàn Tiêu reo lên.

Khi anh nghe mấy, Sở Tiểu Điềm nghe được hình như công ty có chuyện cần anh phải đi xử lý.

“Vậy chúng ta về thôi.”

“Buồn ngủ không?”

Sở Tiểu Điềm dụi mắt: “Vẫn được, không buồn ngủ.”

Lần này trở về, rõ ràng Sở Tiểu Điềm đã cảm thấy khác biệt.

Bởi vì bảo vệ đứng canh gác trước cửa công ty đâu chỉ nhiều... gấp đôi, quả thật là gấp mười lần cũng không ngoa. Sở Tiểu Điềm nhìn thấy vô số vệ sĩ và bảo vệ vẫn luôn nhìn chằm chằm bọn họ suốt chặng đường, đến khi Đoàn Tiêu dừng xe lại, cô ngẩng đầu lên thì phát hiện trên lầu cũng đầy những quả đầu.

“... Bọn họ đang nhìn gì thế?”

Đoàn Tiêu lạnh lùng liếc nhìn bốn phía, những người trên lầu kia đã rụt đầu về, mấy người đứng xung quanh nhìn chăm chú cũng đồng loạt quay người đi, dời đi khắp nơi.

“Gâu gâu gâu!”

Sở Tiểu Điềm ở xa đã nghe thấy tiếng sủa của hai con chó, là Karl và Tuyết Cầu đang chạy từ căn cứ về phía bọn họ.

Đoàn Tiêu làm một động tác tay, hai con chó nhanh chóng dừng lại, mở to mắt nhìn bọn họ.

Đoàn Tiêu dắt tay Sở Tiểu Điềm, hai con chó đi theo phía sau.

Đi tới trước cửa, Sở Tiểu Điềm ngẩng đầu lên.

Phòng làm việc của tổng chỉ huy.

Cô nhớ đến ngày đó ở trong phòng làm việc này, cô tìm Đoàn Tiêu nói chuyện muốn thuê vệ sĩ.

Kết quả vệ sĩ tạm thời không thuê được, nhưng chờ được một vệ sĩ riêng đẳng cấp.

“Phòng làm việc của anh có phòng nghỉ, em đi ngủ một lúc đi, anh xử lý công việc.”

“Được.”

Nhìn từ bên ngoài phòng làm việc không thể nhìn thấy phòng nghỉ, nếu không phải Đoàn Tiêu dẫn cô đến trước cửa phòng nghỉ thì cô còn không để ý thấy chỗ này còn có một căn phòng. Hơn nữa, khi mở cửa ra nhìn, diện tích bên trong còn không nhỏ, có tủ có giường đơn, có cả kệ sách nhỏ.

Karl và Tuyết Cầu cũng chui vào bên trong, nhưng bọn chúng rất yên tĩnh, sau khi vào phòng thì không còn sủa nữa. Đoàn Tiêu làm động tác, bọn chúng ngoan ngoãn nằm bên giường.

Đoàn Tiêu mở chăn ra và nói: “Em qua đây nằm đi.”

Sở Tiểu Điềm cởi giày, nằm lên giường, Đoàn Tiêu đắp chăn cho cô, sau đó ngồi lên giường.

Sở Tiểu Điềm túm chăn hỏi anh: “Anh không đi làm à?”

“Dỗ em ngủ trước rồi anh đi.”

“... Em không cần dỗ cũng ngủ được.” Sở Tiểu Điềm nhìn Karl và Tuyết Cầu nằm trên đất: “Vả lại, có bọn chúng ở với em rồi.”

Karl và Tuyết Cầu đều ngước đầu lên.

Nhưng hiển nhiên Đoàn Tiêu vẫn không yên tâm, anh cau mày, khẽ đặt tay lên trán cô: “Giấc ngủ của em không tốt.”

Sở Tiểu Điềm nói nhỏ: “Bây giờ tốt hơn nhiều rồi.”

“Ngủ đi.”

Thực ra vừa rồi Sở Tiểu Điềm nói không sai, lần này cô thực sự chìm vào giấc ngủ rất nhanh.

Có lẽ vì chiếc giường này đầy hơi thở của Đoàn Tiêu, trước khi ngủ, anh cũng luôn ở bên giường, cho nên cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nhưng chưa được bao lâu, cô đã giật mình tỉnh dậy.

Bên ngoài dường như có người đang tranh cãi, mặc dù âm thanh không lớn lắm nhưng cô quá nhạy cảm, lập tức tỉnh giấc.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.