🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cho đến sau này, Triệu Huy biết được Sở Tiểu Điềm chính là Phạn Âm, rồi nhớ lại cuộc nói chuyện giữa mình và cô, ngoài sợ hãi cũng chỉ còn lại sợ hãi.

Anh ta chỉ thấy may mắn vì Đoàn Tiêu không nghe thấy câu nói mình muốn tỏ tình với em gái Phạn Âm, nếu không khi đó mạng nhỏ của anh ta chắc phải mất một nửa rồi.

Có điều, lúc này anh ta cũng bị hoảng sợ không nhẹ.

Nhưng cũng không phải do anh ta nhát gan, đổi thành những người khác của Long Phong Đặc Vệ cũng sẽ hoảng sợ như thế.

Đối với những người trời không sợ đất không sợ, đối mặt với bọn xấu cầm súng cùng có thể mạnh mẽ khiêu khích mà nói, người duy nhất trên đời khiến bọn họ sợ hãi cũng chỉ có Đoàn Tiêu mà thôi.

Đừng thấy Đoàn Tiêu còn trẻ tuổi, mà tuổi của bọn họ không còn nhỏ, lúc gia nhập vào Long Phong Đặc Vệ, sĩ quan huấn luyện lợi hại hơn nữa cũng đã trải qua huấn luyện đặc biệt “cực kỳ bi thảm” của Đoàn Tiêu. Cho nên, vệ sĩ hoặc sĩ quan huấn luyện có lợi hại như thế nào, hiện giờ đều phải gọi Đoàn Tiêu là Sếp, bọn họ kính nể Đoàn Tiêu từ tận đáy lòng.

Vừa nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Đoàn Tiêu, đặc biệt là đột nhiên nghe thấy giọng anh là nỗi ám ảnh tâm lý của mỗi người bọn họ. Lần nào họ cũng run cầm cập theo bản năng, cảm giác giống hệt như bản thân làm sai hoặc chưa hoàn thành nhiệm vụ bị tóm được.

Triệu Huy suýt chảy mồ hôi lạnh, rõ ràng chỉ tùy tiện nói chuyện, sao anh ta lại chột dạ như vậy?

“Không nói gì cả, đúng không chị dâu?” Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Sở Tiểu Điềm bỗng nổi ý xấu, cô nghiêm túc nói: “Không, rõ ràng chúng ta đang nói đến một vấn đề rất nghiêm túc mà.”

“Ồ? Vấn đề quan trọng gì vậy?” Đoàn Tiêu thản nhiên hỏi.

“Không thể nói anh biết được.” Sở Tiểu Điềm cười nói: “Nhưng sớm muộn gì anh cũng sẽ biết.”

Đoàn Tiêu nheo mắt nhìn cô.

Triệu Huy đã bắt đầu run cầm cập, âm thầm lùi về sau vài bước, quay người cầm lấy hũ yakult rồi chạy mất, chạy một mạch đến chỗ Trình Nhượng, kéo cánh tay anh ta ra, sau đó rúc vào lòng anh ta: “Sĩ quan huấn luyện Trình, tôi sợ ơi sợ.”

“Mẹ kiếp.” Trình Nhượng suýt bị cơ thể vạm vỡ của anh ta đẩy ngã, lập tức dở khóc dở cười đá anh ta ra: “Cút cút, ông đây không có hứng thú với cậu.”

Triệu Huy khóc hu hu đi tìm Karl.

Nào ngờ Karl cũng không quan tâm đến anh ta, nó đang ăn uống vui vẻ với Tuyết Cầu.

Triệu Huy: “... Bắp cải nhỏ à, đất vàng ơi...”

Mà bên này, Sở Tiểu Điềm cũng chớp mắt nhìn Đoàn Tiêu, thầm nghĩ anh muốn hung dữ với cô rồi sao?

Vài giây sau, Đoàn Tiêu lên tiếng: “Nhiêu đây đủ chưa? Em còn muốn ăn gì không?”

“... Nhiêu đây đã rất nhiều rồi, em ăn không hết đâu.”

Sở Tiểu Điềm tưởng rằng chuyện này đã qua đi, bởi vì Đoàn Tiêu trông như không để trong lòng.

Nhưng thực ra cô không biết rằng ngày hôm sau Triệu Huy đã bị gọi đến phòng làm việc của anh.

Triệu Huy thấp thỏm trong lòng, vừa vào cửa thì như học sinh tiểu học đi đến gần văn phòng của giáo viên chủ nhiệm, rõ ràng là dáng đứng của người lính, nhưng trông ngoan ngoãn lạ thường.

“Sếp, có gì dặn dò.”

“Tôi hỏi cậu, thành thật trả lời.”

“Rõ!”

Đoàn Tiêu ngồi sau bàn làm việc, thờ ơ hỏi: “Hôm qua cậu đã nói gì với Tiểu Điềm?”

Triệu Huy: “...”

Anh ta biết mà, biết ngay mà!

Sếp không yêu đương thì thôi, nhưng khi thật sự yêu đương thì dù bề ngoài không biểu hiện gì, nhưng thật ra tính chiếm hữu chị dâu rất dữ dội. Chẳng qua anh ta chỉ lén lút nói vài câu với chị dâu, hôm nay đã bị gọi đến hỏi chuyện rồi.

Bọn họ đã ở bên cạnh Đoàn Tiêu lâu, đương nhiên biết mặc dù Đoàn Tiêu nhìn có vẻ lạnh lùng vô tình, nhưng thực ra rất bênh vực người của mình. Chuyện lần trước của Dương Thiệu Quang, anh tức giận không ít, nhưng hễ có người dính líu đến chuyện này đều bị ghi lỗi lớn. Đương nhiên, bản thân Dương Thiệu Quang sau khi lành vết thương cũng bị trừng phạt.

Con người của Đoàn Tiêu có tính nguyên tắc rất mạnh, nhưng dù là trong tình huống liên quan đến nguyên tắc, anh cũng là một người rất bênh vực người mình.

Đối với anh em như vậy, đối với người trong công ty cũng thế, đối với người phụ nữ mình thích chắc chắn càng bênh vực đến một mức độ nhất định.

Triệu Huy không dám che giấu, thành thật khai báo: “Chỉ nói về tác giả thần tượng của em.”

Đoàn Tiêu nói: “Ai?”

“Phạn Âm.”

Nghe thấy cái tên này, Đoàn Tiêu cau mày: “Tác giả của ‘Linh Oán’?”

“Không chỉ mỗi ‘Linh Oán’, cậu ấy còn xuất bản mấy cuốn nữa, nổi tiếng nhất là ‘Cuốn sách kinh dị’, có điều cuốn sách được công nhận hay nhất là ‘Hung đồ’, cũng là cuốn em thích nhất.”

Khi nói đến tác phẩm của thần tượng, Triệu Huy bắt đầu nói không ngừng.

Sở Tiểu Điềm không biết hai người đang nói về Phạn Âm.

Biên tập của cô đã gửi hợp đồng điện ảnh qua, mà hợp đồng xuất bản cô ký thời gian trước cũng được gửi vào tay cô.

Trong công ty có người chuyên nói rõ chuyện liên quan đến hợp đồng cho cô, vậy nên trong mấy ngày cô đã nhận được gấp đôi niềm vui đến từ xuất bản sách và điện ảnh.

“Tiểu Điềm, hiện giờ cậu thật sự là người chiến thắng cuộc đời rồi đó!”

Lạc Bắc Sương nhìn thấy cô đã ký hợp đồng, từ đầu đến cuối Sở Tiểu Điềm đều rất bình tĩnh, nhưng cô ấy lại cảm động đến mắt đỏ bừng, có cảm giác như con cái nhà mình cuối cùng đã hết khổ.

“Không được, trước kia cậu khiêm tốn đã đành, lần này nhất định phải ăn mừng một bữa ra trò.”

“Không vấn đề, mời cậu ăn một bữa lớn!”

“Đương nhiên phải ăn một bữa lớn, nhưng cậu có chắc chỉ hai chúng ta ăn không?”

Sở Tiểu Điềm chớp mắt, bỗng dưng xuất hiện trước mặt cô ấy: “Cậu có bạn trai rồi à? Vậy ăn cùng nhau đi.”

“Tớ có cái rắm bạn trai ấy. Bà đây cô đơn rất lâu rồi, nếu có bạn trai là lên trời từ sớm rồi.” Lạc Bắc Sương trợn mắt, nắm lấy bờ vai thon gầy của cô và nói: “Nhưng Tiểu Điềm Điềm đáng thương của tớ, tớ không có bạn trai, nhưng cậu có mà.”

“...”

Sở Tiểu Điềm nhìn cô ấy mấy giây, xoay người chui xuống dưới cánh tay cô ấy, đi lách ra.

“Không được, không được, tớ vẫn chưa chuẩn bị tâm lý.”

“Gì mà chưa chuẩn bị tâm lý?” Lạc Bắc Sương kéo cô lại: “Nói cho người chị em tri kỷ là tớ nghe đi.”

“Đoàn Tiêu đã đọc sách của tớ.”

Lạc Bắc Sương không nói gì, sờ cánh tay trước.

Vừa rồi Sở Tiểu Điềm gọi tên Đoàn Tiêu, giọng điệu kia thật là...

Làm người nghe biết ngay hai người đang yêu nhau rồi.

“Vậy thì sao? Anh ấy cảm thấy sách của Phạn Âm viết không hay? Là rác rưởi?”

“Vậy thì không có, anh ấy còn khen Phạn Âm viết hay.”

“Chẳng phải rất tốt sao? Chứng minh anh ấy cũng đánh giá cao cậu.” Lạc Bắc Sương khựng lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Khoan đã, Tiểu Điềm, vừa rồi cậu nói anh ấy khen Phạn Âm viết hay, bỗng nhiên tớ phát hiện cậu không những tách bản thân và Phạn Âm ra trước mặt người khác, mà trước mặt tớ cũng thế. Vậy chứng minh điều gì?”

Sở Tiểu Điềm sừng sỡ.

“Chứng minh là trong lòng của cậu đã không muốn thừa nhận mình và Phạn Âm là cùng một người. Cậu không muốn bất cứ ai biết cậu đang viết truyện của Phạn Âm, bao gồm cả tớ.”

Bây giờ nghĩ lại, Lạc Bắc Sương cũng vô tình phát hiện cuốn sách đầu tiên Sở Tiểu Điềm xuất bản, có một lần cô phải tăng ca nên buổi tối phải chạy bản thảo, vì huyết áp thấp nên suýt ngất xỉu. Lạc Bắc Sương thấy sắc mặt cô thực sự quá tệ nên đã cô về nhà, khi đó Sở Tiểu Điềm ngủ say nhưng bị giật mình tỉnh dậy bởi cơn ác mộng, lúc này cô ấy mới phát hiện cô đã không còn viết tiểu thuyết ngôn tình từ lâu, chuyển sang viết truyện kinh dị rồi.

“Cậu có thể nghĩ ra được nguyên nhân không? Tiểu Điềm?”

Sở Tiểu Điềm chần chừ. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

“Tớ cảm thấy, có thể là hai nguyên nhân. Một là bản thân cậu có tính cách quá khiêm tốn, hiện giờ danh tiếng của Phạn Âm lại lớn như vậy, người hâm mộ nhiều đến mức đếm không hết, rất nhiều đồng nghiệp trong công ty của tớ cũng đang theo dõi truyện của cậu, nhưng cậu không hề muốn mình được theo dõi quá nhiều. Thứ hai, chính là cậu không muốn phá vỡ hình tượng mà mọi người tưởng tượng về cậu. Cậu sợ sẽ khiến bọn họ thất vọng, cảm thấy cậu đang lừa gạt bọn họ. Nhưng cậu nghĩ kỹ đi, từ ban đầu cậu chưa từng nói mình là con trai, những hình tượng mà bọn họ cho rằng đều là họ tự tưởng tượng ra, không liên quan đến cậu.”

“Hoặc là, còn một điều nữa, trong tiềm thức của cậu, cậu sợ ‘Phạn Âm’, bởi vì thứ Phạn Âm viết ra khiến cậu cảm thấy quá sợ hãi, cho nên cậu không thừa nhận mình là cô ấy.”

“... Có lẽ đều có một chút.”

“Hiện giờ bệnh suy nhược thần kinh của cậu còn nghiêm trọng không?”

Sở Tiểu Điềm lắc đầu: “Dạo gần đây giấc ngủ của tớ tốt hơn nhiều rồi, mặc dù vẫn chưa được tốt lắm, nhưng đã bớt nằm mơ thấy ác mộng hơn.”

“Là vì Đoàn Tiêu?”

Lần này Sở Tiểu Điềm không hề do dự, cô gật đầu: “Đúng vậy.”

“Vậy nên tớ mới nói hai người rất xứng đôi. Người đàn ông như anh ấy rất khó rung động với người khác. Tuy rằng tớ không biết anh ấy vì điều gì và bắt đầu thích cậu từ lúc nào, nhưng trong lòng anh ấy, cậu nhất định là một cô gái rất đáng yêu, cần người bảo vệ yêu thương. Giống như trước kia tớ từng nói, người thích cậu chỉ cảm thấy cậu rất đáng yêu, rất đặc biệt. Người không thích cậu mới cảm thấy cậu chỗ này không được, chỗ kia không ổn.” Lạc Bắc Sương bắt đầu phân tích: “Mặc dù tớ chỉ gặp hai người ở cùng nhau lúc ở sân bay, nhưng từ trong ánh mắt và từng hành động cử chỉ của anh ấy, tớ cảm nhận được h*m m**n bảo vệ cậu của anh ấy dù lặng lẽ âm thầm nhưng vô cùng mãnh liệt. Có lẽ sự h*m m**n bảo vệ này ngoài là bẩm sinh và là bệnh nghề nghiệp của anh ấy ra thì nhất định còn có niềm yêu thích đối với cậu. Mà cậu thì sao, hiện giờ cậu đã hoàn toàn tin tưởng và dựa dẫm vào anh ấy rồi. Tớ tin anh ấy cũng nhất định đang hưởng thụ điều này.”

Người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Biết đâu, ngay cả người lý trí bình tĩnh như Đoàn Tiêu cũng có lúc không lý trí và bình tĩnh về mặt tình cảm. Nhưng dựa vào sự hiểu biết của Lạc Bắc Sương đối với Sở Tiểu Điềm và những phân tích về Đoàn Tiêu, những điều mà cô ấy nói vẫn rất triệt để.

“Hiện giờ cậu có hai cách, một là đi tìm bác sĩ tâm lý, nói chuyện với bác sĩ về tình hình của cậu, hai là nói thẳng với Đoàn Tiêu. Lúc trước tớ sẽ đề nghị cái thứ nhất. Hiện giờ thì không, bởi vì tớ cảm thấy đối với cậu thì người duy nhất trên đời khiến cậu không thấy e ngại và sợ hãi gì sau khi nói thẳng thắn chỉ có mình Đoàn Tiêu làm được. Bác sĩ tâm lý không thể cho cậu thứ cậu cần, nhưng anh ấy có thể.”

Trước kia Sở Tiểu Điềm chưa từng nghe lời nói này của Lạc Bắc Sương.

Khoảng thời gian này, cô cũng không có thời gian và sức lực suy nghĩ những chuyện này. Huống hồ có thể xác định mối quan hệ với Đoàn Tiêu, cô vẫn luôn cảm thấy mình như đang trong giấc mơ, thỉnh thoảng còn có cảm giác không chân thực.

Suy cho cùng, vẫn là cô quá thiếu cảm giác an toàn.

Mà thứ cô cần nhất thực sự giống như Lạc Bắc Sương nói, chỉ có Đoàn Tiêu cho cô được.

Tin tức “Hung đồ” được ký hợp đồng điện ảnh còn chưa công bố, nhưng đã có không ít người đoán được chuyện này, bởi vì trước kia Weibo chính thức của công ty đã tuyên bố dạo gần đây sẽ có hai tin vui thông báo cho mọi người. Một tin trong đó đã công bố, chính là tiểu thuyết của Úy Lam được chuyển thể thành phim, mà tin còn lại, rất nhiều người đọc đều suy đoán có liên quan đến Phạn Âm, bởi vì dạo này Weibo chính thức rất thường xuyên tuyên truyền sách của Phạn Âm.

Biên tập Tiêu Mộng bắt đầu thương lượng với Sở Tiểu Điềm, bảo cô tạo một tài khoản Weibo.

Tiêu Mộng biết thân phận của cô, cũng biết cô vẫn luôn không muốn công khai thân phận của mình. Nhưng Tiêu Mộng cảm thấy, tạo tài khoản Weibo nói rõ giới tính của bản thân, mặc dù rất có khả năng sẽ tạo ra chấn động và ảnh hưởng không nhỏ, nhưng chưa chắc không phải chuyện tốt. Biết đâu dưới sự tương phản này, mọi người lại càng thêm thích cô cũng không chừng.

“Trước kia chẳng phải có rất nhiều blogger lớn nói năng hùng hồn phân tích thân phận, nghề nghiệp, tuổi tác và bối cảnh gia đình của Phạn Âm à, còn có mấy blogger nổi tiếng nói Phạn Âm là nữ giáo viên dạy Ngữ Văn, còn antifan thì nói gì mà đội nhóm viết ra. Chị cảm thấy hiện giờ là lúc em tạo Weibo vả mặt bọn họ rồi. Về phần người đọc, em không cần lo lắng, trước kia em không hề tiết lộ thông tin cá nhân nào, cũng không nói rõ chuyện gì, người đọc của em đều biết em khiêm tốn, cho nên dù biết em là con gái cũng không phản cảm và bài xích đâu.”

Sở Tiểu Điềm nói: “Cho em thêm chút thời gian, em suy nghĩ chuyện tạo tài khoản Weibo.”

Thực ra tài khoản Weibo này sớm muộn cũng phải tạo, dù là tuyên truyền sách mới hay phim điện ảnh, chắc chắn đều cần cô phối hợp.

Hơn nữa, người đọc của cô cũng luôn mong chờ cô tạo tài khoản Weibo.

Sau khi tin tức tiểu thuyết “Thừa Phong” của Úy Lam được công bố chuyển thể thành phim, tiếp đó là bộ “Triều Ca” của cô ấy cũng bắt đầu được mấy công ty bàn bạc chuyển thể. Úy Lam đăng tin tức này lên Weibo, đồng thời cũng chia sẻ Weibo chính thức của công ty nói về “hai tin vui” này và nói bản thân đã biết được một tin vui khác, giọng điệu bí ẩn cũng thu hút đám đông hưng phấn suy đoán.

Trong lòng Sở Tiểu Điềm chứa đựng quá nhiều chuyện, đã mấy ngày liên tục không ngủ ngon, khi cô cuối cùng đã hạ quyết tâm nhưng lại thấp thỏm không yên, bỗng nhiên Đoàn Tiêu nói, anh phải đi công tác vài ngày.

“Anh phải đi giải quyết công việc, khoảng hai ba ngày sẽ về.”

“Vậy... Có nguy hiểm không?”

“Không.”

“Vậy thì tốt.” Sở Tiểu Điềm thở phào nhẹ nhõm nói: “Anh yên tâm đi, em đảm bảo ở nhà sẽ ăn cơm ngủ nghỉ đàng hoàng.”

Đoàn Tiêu im lặng một lát rồi nói: “Có suy nghĩ này là đúng, nhưng sự đảm bảo của em không thể khiến anh yên tâm.”

“Vậy vậy phải làm sao? Như nào anh mới yên tâm?”

“Muốn anh nói thật?”

“Ừ ừ.”

“Chỉ có tận mắt nhìn thấy, anh mới yên tâm.”

Cũng may anh không nhìn thấy, Sở Tiểu Điềm mới có thể tùy ý đỏ mặt: “Vậy... Mỗi ngày em sẽ báo cáo công việc với anh, lúc ăn cơm thì chụp hình, hoặc gửi clip, được không?”

“Được, anh cũng sẽ cố gắng về sớm.”

Đoàn Tiêu dừng lại một lát rồi lại nói: “À, còn một chuyện rất quan trọng muốn nói em biết.”

“Chuyện gì thế?”

“Hai con chó của chúng ta, nhớ em rồi.” Anh nói: “Bọn chúng muốn gặp em liền, ngay và lập tức.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.