🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Rất hiển nhiên, Sở Tiểu Điềm chìm vào giấc mộng, hơn nữa còn là giấc mơ không tốt đẹp.

Cô cử động nhẹ, Đoàn Tiêu lập tức phát hiện ra.

Đoàn Tiêu biết rõ giấc ngủ của cô không tốt như thế nào, cho dù một âm thanh nhỏ cũng khiến cô giật mình tỉnh giấc. Trước giờ cô cũng rất khó chìm vào giấc ngủ, nếu không cũng sẽ không phải đi châm cứu.

Bởi vì đột xuất quyết định đi nước K, buổi châm cứu đã hẹn nửa tháng sau cũng bị đứt quãng.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân Đoàn Tiêu muốn cô nhanh chóng chuyển đến căn nhà mới. Cô ở đây một mình, cho dù là cách người nhà hay bạn bè đều quá xa.

“Tôi... Chưa bao giờ lừa gạt mấy người, cũng chưa từng nghĩ đến việc lừa gạt mấy người...” Trong giấc mơ, cô buồn bã nói thì thầm: “Chuyện tôi là Phạn Âm... Khiến mọi người thất vọng như vậy sao?”

Đoàn Tiêu nhíu chặt mày.

Suy nghĩ kỹ, sở dĩ những chi tiết rõ ràng như vậy nhưng anh vẫn chỉ nghi ngờ, chưa từng xác nhận vì có nguyên nhân rất lớn, là bởi vì anh chưa từng suy đoán những thứ vô nghĩa về cô.

Anh có thể suy đoán phân tích thân phận, tâm lý và các mặt khác của bất cứ ai trên đời này, nhưng chỉ riêng cô thì không.

Dù anh biết rõ khả năng này nhưng anh cũng chưa bao giờ xác nhận, cũng không điều tra bất cứ chuyện gì.

Nhưng cho đến vừa nãy, anh cũng chưa từng nghĩ đến áp lực của cô sẽ lớn như thế.

E rằng cũng vì nghề nghiệp “Phạn Âm” này mà cô bị suy nhược thần kinh.

Có lẽ không ai biết được Phạn Âm viết ra những tác phẩm kinh dị đa dạng sẽ là một cô gái có suy nghĩ đơn giản, mềm mại và dịu dàng như vậy.

Đoàn Tiêu nâng cằm cô, khẽ gọi tên cô.

Sở Tiểu Điềm cảm nhận được bản thân bị thứ gì đó gói chặt lại, sự ấm áp chặt chẽ đó ôm trọn lấy trái tim của cô.

Còn có giọng nói quen thuộc đang gọi tên cô ở bên tai hết lần này đến lần khác.

“Tiểu Điềm.”

Hàng lông mi của Sở Tiểu Điềm rung lên, cô mở mắt ra.

Trong mắt cô vẫn hiện lên nét mơ màng luống cuống, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Đoàn Tiêu, cô nhanh chóng ổn định lại.

Lúc này cô phát hiện Đoàn Tiêu cũng nửa nằm lên giường, ôm lấy cô.

Mà cô vẫn luôn nắm chặt lấy quần áo anh, cả người gần như đều co rúc vào lòng anh.

Cô dụi mắt: “Em... Em ngủ thiếp đi à?”

Đoàn Tiêu hôn nhẹ lên trán cô: “Vẫn còn sớm, em ngủ thêm đi.”

Sở Tiểu Điềm lắc đầu: “Không ngủ nữa.”

Trước khi đi, Đoàn Tiêu không dẫn Karl và Tuyết Cầu đi.

“Lúc anh không ở đây, cứ để Karl làm vệ sĩ của em trước.”

Sở Tiểu Điềm nhìn Karl, rồi mỉm cười gật đầu: “Được chứ, em sẽ chăm sóc nó đàng hoàng.”

Đoàn Tiêu vỗ đầu Karl, dặn dò: “Đừng gây thêm phiền phức, ngoan ngoãn một chút.”

Khi thấy anh sắp đi, bỗng nhiên Sở Tiểu Điềm nhớ đến gì đó, cô nắm lấy tay anh: “Anh đợi em chút.”

Cô đến phòng làm việc, có lẽ cô muốn lấy gì đó nhưng lại do dự, xoay vòng tại chỗ mấy vòng.

“Sao thế?”

“Không, không có gì.”

Cô chắp hai tay sau lưng, lề mà lề mề, thay vì nói đi, chi bằng nói chậm rãi di chuyển ra trước cửa, hơn nữa d** tai còn đỏ ửng lên, cô nhìn anh bằng ánh mắt lấp lánh.

“Ừ...”

“Sao vậy? Có gì muốn nói với anh, hay còn muốn làm gì?”

“Không phải, em muốn nói, nếu anh không bận... hoặc rảnh rỗi thì có thể đọc tiểu thuyết gì đó...”

Đoàn Tiêu nói: “Anh không bận, em có sách gì muốn đề cử anh đọc không?”

Sở Tiểu Điềm: “À... Em nhớ... Hình như lần trước anh...”

Chắc cô đã hạ quyết tâm, sự dũng cảm mất đi khó khăn lắm mới lấy lại được, cô vừa xấu hổ vừa ngại ngùng, màu đỏ ở d** tai đã lan đến mang tai.

“Hình như từng khen cuốn sách của ai viết hay ấy nhỉ?”

Đoàn Tiêu cụp mắt suy nghĩ: “Người em nói là Phạn Âm à?”

Đột nhiên nghe thấy hai chữ “Phạn Âm” phát ra từ miệng của Đoàn Tiêu, trái tim Sở Tiểu Điềm run lên.

Sở Tiểu Điềm, mày phải bình tĩnh... Bình tĩnh, bình tĩnh!!!

“Đúng vậy.” Cô hỏi: “Vậy hiện giờ anh còn cảm thấy cô ấy viết hay không?”

“Anh vẫn luôn cảm thấy cô ấy rất tốt.”

Có lẽ vì khi anh trả lời, cho dù là ánh mắt hay giọng điệu đều quá nghiêm túc, Sở Tiểu Điềm thậm chí có ảo giác khi anh nói câu này trông vô cùng tình cảm.

“Bởi vì cô ấy viết hay sao?”

“Đương nhiên đây là nguyên nhân chủ yếu nhất.” Đoàn Tiêu nói: “Cốt truyện và giọng văn của cô ấy rất thu hút người khác, hơn nữa có thể nhìn ra được cô ấy rất nghiêm túc với mỗi chi tiết. Anh cảm thấy, trong đời sống hiện thực chắc cô ấy là một người rất thông minh, dũng cảm.”

Sở Tiểu Điềm sửng sốt, bỗng nhiên di chuyển ánh mắt: “Vậy nếu như cô ấy khác với trong tưởng tượng của anh thì sao?”

“Vậy thì đã sao?” Đoàn Tiêu thản nhiên nói: “Cô ấy có kiêu ngạo của mình, việc gì phải để trong lòng suy nghĩ của người khác?”

Sở Tiểu Điềm im lặng một lúc, rồi gật đầu: “Anh nói đúng.”

“Vậy thì, em có thể thưởng cho anh thứ sau lưng em không?”

Sở Tiểu Điềm đưa tay ra, là phiên bản kỷ niệm của “Hung đồ”.

“Đây chắc là cuốn sách mà cô ấy cảm thấy hài lòng hơn cả bản thân, hy vọng anh... cũng thích.”

Đoàn Tiêu nhận lấy cuốn sách đó: “Được, anh sẽ nghiêm túc đọc.”

Sau khi tiễn anh đi, Sở Tiểu Điềm ẵm Tuyết Cầu lên xoay mấy vòng: “Tuyết Cầu, chị đưa sách cho anh ấy rồi!”

Tuyết Cầu ngơ ngác: “Gâu?”

Sở Tiểu Điềm bỏ nó xuống, lại xoa đầu Karl: “Karl, em nói xem. Nếu anh ấy biết Phạn Âm chính là chị, anh ấy sẽ nghĩ thế nào?”

Karl vô cùng ngoan ngoãn để cô xoa tới xoa lui, nhưng nó không biết nói chuyện, chỉ yên lặng nhìn cô.

“Karl, chị chia sẻ trước với em bí mật lớn nhất của chị, được không?”

Cô quyết định rồi, để Karl làm người lắng nghe đầu tiên.

Đợi cô luyện tập xong sẽ lập tức nói cho Đoàn Tiêu biết chuyện cô là Phạn Âm.

“Nào, Tuyết Cầu, em cũng ngồi bên cạnh Karl đi.”

Sở Tiểu Điềm ngồi trước mặt bọn chúng, đối diện là Karl và Tuyết Cầu đang ngồi theo hàng lối.

Cô hắng giọng, nghiêm túc nói: “Thực ra, chị, Sở Tiểu Điềm, chính là tác giả của ‘Cuốn sách kinh dị’, ‘Hung đồ’, ‘Linh oán’ và chị là Phạn Âm.”

Một phút sau, Tuyết Cầu nằm trên thảm nhìn cô.

Karl vẫn ngồi thẳng như tư thế quân đội, nghiêm túc và ngoan ngoãn nhìn Sở Tiểu Điềm.

Sở Tiểu Điềm lạnh lùng cầm hai móng vuốt của Tuyết Cầu lên vỗ: “Vỗ tay cho lời thú nhận của chị đi.”

Tuyết Cầu: “Gâu!”

Bỗng nhiên Karl cũng nhấc nửa người trên lên, hai móng trước đung đưa phía trước.

Tư thế này rất giống như đang cổ vũ cô.

Sở Tiểu Điềm lập tức bị cảm động, nước mắt rưng rưng ôm lấy Karl: “Karl, em thật là ấm áp.”

Giống hệt như chủ nhân của em vậy.

Lần này, người đi công tác chung với Đoàn Tiêu là Trình Nhượng.

Đoàn Tiêu vừa lên xe, Trình Nhượng đã hỏi anh: “Sếp, anh để Karl ở lại với chị dâu luôn à?”

“Ừ, ở lại bảo vệ cô ấy.”

“Như vậy cũng tốt.”

Trình Nhượng gật đầu và nói: “Cô gái giống như chị dâu đúng là cần một vệ sĩ, nếu không ở ngoài sẽ bị bắt nạt...”

Anh ta còn chưa nói xong đã cảm thấy ánh mắt của Đoàn Tiêu tối sầm xuống.

Trình Nhượng khựng lại một lát rồi nói: “Không thể nào, nếu ai dám bắt nạt chị dâu, Karl giải quyết không được, em và đám thằng Huy sẽ lên, chắc chắn không để chị dâu chịu thiệt thòi.”

Khi xe đến gần công viên, Đoàn Tiêu bỗng nhiên lên tiếng: “Dừng một chút.”

Trình Nhượng đậu xe bên cạnh công viên.

Anh ta nhìn gương chiếu hậu, Đoàn Tiêu đang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bỗng nhiên Trình Nhượng nhớ đến lần đầu tiên bọn họ gặp Sở Tiểu Điềm, lòng thầm nghĩ chắc anh cũng nhớ đến chuyện này.

“Lần trước, chính là gặp được chị dâu lần đầu tiên ở chỗ này nhỉ.”

Nghĩ đến cũng thật thú vị, nếu hôm đó Tuyết Cầu không đột nhiên vùng vẫy khỏi dây xích, chạy tới đi tè, bọn họ cũng sẽ không quen biết chị dâu đáng yêu này.

Đoàn Tiêu không lên tiếng.

Trình Nhượng thấy anh chìm vào suy tư, cho rằng anh sẽ không trả lời thì bỗng nhiên anh lên tiếng.

“Không phải lần đầu tiên.”

“Cái gì?”

“Đối với các cậu thì lần đầu tiên gặp cô ấy là ở chỗ này, nhưng tôi thì không.”

Anh dựa vào lưng ghế, một tay gác lên cửa xe, mặt hiện lên nét cười lười nhác: “Tôi đã quen biết cô ấy rất lâu rồi.”

Trình Nhượng sửng sốt: “Hóa ra là thế.”

Anh ta luôn cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao lúc ở trong bệnh viện, Đoàn Tiêu lại vô duyên vô cớ đưa tấm danh thiếp cho Sở Tiểu Điềm mới gặp mặt lần đầu.

Mặc dù đó chỉ là tấm danh thiếp mà thôi, nhưng đối với rất nhiều người thì đó là món đồ có trọng lượng rất nặng.

Cho dù là bọn họ, nếu như nhìn thấy tấm danh thiếp kia, cũng là ngay cả chạm cũng không dám chạm vào.

Dù rất nhiều nhân vật có thân phận cao quý có được tấm danh thiếp kia cũng sẽ trân trọng cất giữ, nếu ngày nào đó gặp nguy hiểm, bọn họ sẽ dùng nó để giữ mạng sống.

Tấm danh thiếp kia đại diện cho lời hứa của chính Đoàn Tiêu, lời hứa này rất có khả năng gắn chặt với tính mạng, là món đồ rất quý giá.

Khi đó anh ta chỉ cảm thấy, tuy rằng Đoàn Tiêu là người rất lý trí, nhưng có đôi khi cũng sẽ làm việc theo tâm trạng. Nói không chừng khi đó anh cảm thấy Sở Tiểu Điềm là một cô gái rất tốt, cũng giống như bọn họ có h*m m**n bảo vệ cô, cho nên anh mới làm như vậy.

Bây giờ dường như không chỉ như vậy mà thôi.

Đoàn Tiêu chậm rãi nói: “Bố của cô ấy là Sở Hàn Giang.”

Trình Nhượng nhíu mày, cảm thấy cái tên Sở Hàn Giang này hơi quen tai, sau khi suy nghĩ vài giây, anh ta bừng tỉnh, ngạc nhiên nói: “Ông Sở, là ông Sở hiện giờ đang ở nước K kia sao?”

Ông làm rất nhiều chuyện không ai biết đến, là một người khiến người ta kính nể. Trình Nhượng chưa từng gặp ông, nhưng đã nghe nói rất nhiều chuyện về ông.

Có điều, dù nghĩ thế nào, Trình Nhượng cũng không ngờ được Sở Tiểu Điềm lại là con gái của ông.

Trình Nhượng nói: “Nói vậy là Sếp là quen biết cô Sở từ miệng của ông Sở sao?”

Nhưng Đoàn Tiêu không trực tiếp trả lời câu hỏi này của anh ta, mà anh nói: “Có nhớ tôi từng nói, từ trước tới nay có một chuyện mà tôi rất hối hận hay không?”

Trình Nhượng im lặng giây lát rồi nói: “Đúng vậy, anh từng nói.”

Trong Long Phong Đặc Vệ, Trình Nhượng, Lâm Phi Phàm, Triệu Huy và Nghiêm Nặc là tốp đi theo Đoàn Tiêu sớm nhất, cho nên so với những người khác thì họ biết được nhiều chuyện của anh hơn.

Có điều, trước giờ khó lòng suy đoán tâm tư của Đoàn Tiêu, đám anh em như họ có đôi khi cũng không biết được anh nghĩ gì.

Cũng giống như, dù họ nhìn ra được Đoàn Tiêu từ lúc đầu đã đối xử khác biệt với Sở Tiểu Điềm, nhưng không hề hay biết anh yêu Sở Tiểu Điềm khi nào.

Nhưng lúc họ quen biết Sở Tiểu Điềm chưa bao lâu, có một lần trong buổi tiệc ăn mừng nhiệm vụ hoàn thành, họ đều uống không ít rượu, lúc trở về bỗng nhiên Đoàn Tiêu nói một câu.

“Các cậu có chuyện gì khiến mình phải hối hận không?”

Khi đó mọi người uống say rồi, nhưng vẫn nói liến thoắng. Triệu Huy nói anh ta hối hận lúc đầu không học hành đàng hoàng, nếu không hiện giờ rất có khả năng anh ta đã là tiến sĩ Triệu rồi, kết quả bị mọi người đánh nằm lên sofa.

Tửu lượng của Trình Nhượng rất tốt, khi đó anh ta là người tỉnh táo nhất, sau khi bọn họ giỡn xong, Trình Nhượng nghe thấy Đoàn Tiêu nói một câu.

“Tôi có hai chuyện rất hối hận.”

Khi đó anh ta còn nghĩ là chuyện gì khiến anh vẫn còn nhớ mãi không quên cho đến hiện giờ?

Nhưng Trình Nhượng không hỏi.

Anh ta nhìn ra được, Đoàn Tiêu thật sự hối hận về chuyện này.

Bởi vì lúc đó anh đã im lặng rất lâu.

Trình Nhượng rất khó tưởng tượng, ngoại trừ chuyện bố mẹ anh qua đời, còn chuyện gì khiến anh canh cánh trong lòng như vậy.

“Chuyện đó... liên quan đến chị dâu à?”

“Phải.” Đoàn Tiêu không phủ nhận.

Chuyện đó thực sự liên quan đến Sở Tiểu Điềm.

Anh sống đến từng tuổi này rồi nhưng có hai chuyện làm anh hối hận nhất. Thứ nhất là liên quan đến người thân của anh.

Thứ hai, là liên quan đến Sở Tiểu Điềm.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.