Cô vừa định mở Weibo ra xem, bỗng nhiên lại chau mày hỏi anh: “Vậy... Tại sao cũng mời em đi thế?”
“Em phải làm quen.” Đoàn Tiêu nhếch môi nói: “Với quan hệ của chúng ta, sau này chỉ cần bọn họ mời anh thì sẽ rủ em đi chung. Nếu em muốn đi thì chúng ta đi, không đi thì thôi.”
“Đi thì không vấn đề gì cả, nhưng tại sao sách của Phạn Âm được chuyển thể thành phim, bọn họ lại vui mừng như thế chứ?”
Vui đến mức muốn ăn mừng?
Phải biết rằng thời đại học bên cạnh cô có không ít bạn bè theo đuổi ngôi sao. Nếu thần tượng của họ có chuyện vui, bọn họ vui thì vui đó, nhưng thông thường cũng sẽ không mở tiệc ăn mừng như vậy.
“Nếu chỉ vài người thì không cần thiết, nhưng chín mươi phần trăm thành viên trong đội của họ đều là người hâm mộ của Phạn Âm.”
Đèn đỏ phía trước sáng lên, Đoàn Tiêu dừng xe lại, quay sang nhìn cô.
Sở Tiểu Điềm gãi mũi.
Hóa ra trong công ty của anh có nhiều người thích Phạn Âm như thế.
Đây chắc là hành động nhỏ mỗi lần cô cảm thấy ngại ngùng hoặc gượng gạo, hệt như động tác xoa mũi của động vật nhỏ. Cô cũng không biết rằng vành tai đỏ bừng đã bán đứng mình rồi.
Đoàn Tiêu bỗng nhiên đưa tay sờ má cô: “Sao má em đỏ thế, sốt rồi à?”
“Không, không có, chắc hơi nóng.”
Cô không thể nói rằng bản thân xấu hổ nên mới như vậy được.
Sở Tiểu Điều lấy tay làm quạt để quạt mặt mình, nhưng quay sang nhìn thấy khóe miệng Đoàn Tiêu nhếch lên, đáy mắt anh toàn là nét cười.
“... Anh cười cái gì?”
“Không gì cả.”
Đèn xanh vừa sáng lên, Đoàn Tiêu vừa lái xe vừa hững hờ nói: “Chỉ là bỗng nhiên anh cảm thấy nếu Phạn Âm là cô gái giống như em, chắc cũng không tệ.”
Sở Tiểu Điềm sững sờ, cô còn chưa phản ứng lại đã nghe anh nói: “Có điều, trên đời này cũng chỉ có một mình em.”
Suốt đời anh chỉ có một mình em đáng yêu như vậy thôi.
Sở Tiểu Điềm đứng trước cửa nhìn trái nhìn phải: “Đây là cửa nhà em?”
“Đã đổi rồi.”
Đoàn Tiêu quét khóa vân tay, rồi cầm lấy tay cô, cài đặt dấu vân tay và mật khẩu cho cô.
“Chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Sở Tiểu Điềm hít một hơi thật sâu, gật đầu, đẩy cửa ra.
Vừa bước vào, cô đã ngỡ ngàng. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Trước kia, khi nói đến trang trí, Sở Tiểu Điềm nói mình rất thích phong cách trang trí trong phòng khách của nhà Đoàn Tiêu, đơn giản mà hào phóng, cô nghĩ chắc bố cô cũng sẽ thích.
Quả nhiên phòng khách của cô đã được cải tạo một lượt, cảm giác không gian lớn hơn trước kia rất nhiều. Vả lại, tuy phong cách rất giống với phòng khách trong nhà Đoàn Tiêu, nhưng đã được thiết kế lại, từ đèn thủy tinh trên trần nhà đến các chi tiết và trang trí đều tinh tế và xa hoa hơn phòng khách nhà anh rất nhiều.
Cô đứng giữa phòng khách xoay một vòng, nhìn đến chỗ sofa.
“Woa, sofa này.”
Trước kia Sở Tiểu Điềm từng nhìn thấy mẫu sofa này, còn gửi ảnh hỏi anh có đẹp hay không. Kết quả, không ngờ rằng Đoàn Tiêu đã trực tiếp đặt trước mẫu sofa này rồi.
Sở Tiểu Điềm kích động, lao thẳng lên đó.
Quả nhiên mềm mại thoải mái như trong tưởng tượng của cô!
Cô ngẩng đầu lên, nhìn ra ban công bên ngoài cửa sổ phòng khách. Nó hoàn toàn được bày trí thành không gian khác, có giỏ treo, bình hoa, có xích đu màu trắng và bàn ghế sofa, còn có một kệ sách nhỏ.
Cô lập tức nhảy xuống sofa, đi ra ban công.
Bình hoa trên bàn có cắm một bó hoa hồng trắng tươi mới.
Lúc này vừa hay sắp đến giữa trưa, cả ban công đều được tắm trong ánh nắng mặt trời, bên dưới chính là vườn hoa xanh um tùm.
Thực ra cô chưa từng nghĩ đến sẽ bày trí ban công đẹp như vậy, trước kia cô ở chung cư độc thân, bởi vì ở một mình nên không gian rất nhỏ, ban công chỉ có thể dùng để phơi quần áo. Mà căn nhà mới này, lúc đầu trang trí sửa chữa cũng chỉ bày trí ban công rất đơn giản, ngoại trừ cây phơi đồ ra thì không còn gì khác.
Hơn nữa, điều khiến cô ngạc nhiên chính là ban công thông với phòng sách.
Đoàn Tiêu đứng trước cửa phòng sách, hững hờ dựa vào khung cửa nhìn cô và nói: “Anh kêu người ta thông phòng sách với ban công.”
Như vậy, chỉ cần cô làm việc mệt mỏi trong phòng sách thì có thể ra ban công để thả lỏng, nghỉ ngơi một chút.
Nơi làm việc lúc trước của cô quá chật chội và kín.
Ở trong phòng sách, cô chỉ cần kéo rèm cửa dày lại thì chỗ này vẫn là không gian thuộc về riêng cô, nhưng khi cô mệt mỏi, sợ hãi, cô có thể dễ dàng bước ra khỏi không gian tối tăm này, trở về thế giới thực.
Nhưng lúc này, Sở Tiểu Điềm vẫn chưa nhận ra điều này, cô chỉ cảm thấy Đoàn Tiêu thật quá dụng tâm.
Có thể nhìn ra được, anh không những thỏa mãn mọi sở thích của cô, đồng thời cũng suy nghĩ đến ngày Sở Hàn Giang quay về, cho nên không chỉ thiết kế cho một mình cô.
Từ ngày cô đưa chìa khóa nhà cho Đoàn Tiêu đến hôm nay cũng chỉ mới khoảng nửa tháng ngắn ngủi mà thôi, mặc dù chỉ thay đổi một chút dựa vào trang trí trước đó, nhưng nhìn ra được mỗi nơi được sửa đổi, mỗi chi tiết đều rất dụng tâm.
Khi cô đến phòng ngủ, thậm chí phát hiện Đoàn Tiêu đã bày trí xong đồ dùng trên hai chiếc giường trong phòng.
“Anh đã hỏi bố em rồi. Ông ấy nói ông ấy không yêu cầu gì về phòng ngủ, chỉ cần trong nhà có phòng của ông ấy, có một chiếc giường, còn phải có một thứ.”
Đoàn Tiêu đi tới, mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy một khung ảnh từ bên trong ra.
“Đây là...”
Là một khung ảnh, bên trong là ảnh cô lúc nhỏ được Sở Hàn Giang nhấc bổng lên, hai bố con nhìn nhau cười.
“Ảnh là ông ấy đưa cho anh trước khi chúng ta rời đi, hơn nữa còn đặc biệt dặn dò phải để trong phòng ông ấy.”
Sở Tiểu Điềm không kìm được mà bật cười.
Cô chụp rất nhiều ảnh về căn phòng, định về sẽ gửi email cho bố xem.
“Đi xem phòng ngủ của em đi.”
“Của em?”
Sở Tiểu Điềm ngạc nhiên nói: “Của em cũng trang trí rồi à?”
Trong phòng ngủ lúc trước của cô chỉ để một chiếc giường và tủ quần áo, ngoài ra không còn gì khác.
Nhưng hiện giờ, phòng ngủ này đã đổi mới hoàn toàn. Trên đất trải tấm thảm giống hệt phòng ngủ trong nhà anh, bên cạnh cửa sổ còn có một con gấu bông giống như trong chung cư của cô.
Đối diện giường còn để một bàn trang điểm rất lớn.
Cô quay sang nhìn Đoàn Tiêu.
Đoàn Tiêu đứng trước, ho nhẹ một tiếng và nói: “Đây là nhà thiết kế chọn giúp, nếu em không thích, có thể đổi cái khác.”
Sở Tiểu Điềm không kìm được mà đi tới ôm lấy anh.
“Em rất thích, thật sự rất thích.”
Khoảnh khắc đó, cô thậm chí cảm động đến mức muốn khóc.
“Cảm ơn anh.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
“Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ bố mẹ ra, chưa từng có ai đối xử với em tốt như vậy.” Cô ôm chặt lấy anh, giọng nói hơi run rẩy: “Tại... Tại sao anh lại đối xử với em tốt như thế?”
Rõ ràng em chưa từng làm gì cho anh cả.
Em nhát gan, yếu đuối lại không thông minh, ngoại trừ viết tiểu thuyết ra, gần như không biết làm gì khác.
Bao nhiêu năm một mình không dựa dẫm vào ai, cô cho rằng sau này mình cũng sẽ cô đơn trên quãng đường còn lại.
Nhưng cuối cùng cô đã gặp được may mắn tốt nhất đời này.
Trước lúc đó, cô chưa từng nghĩ đến Đoàn Tiêu sẽ dốc lòng vì chuyện của cô đến thế.
“Không tại sao cả.” Anh ôm cô vào lòng, xoa tóc cô: “Chỉ là muốn đối xử tốt với em mà thôi.”
...
“Tôi nói các cậu nghe nè. Chị dâu nhát gan lại thẹn thùng, các cậu phải ga lăng chút, đừng dọa cô ấy đấy.”
“Biết rồi thưa sĩ quan, anh đã nói bao nhiêu lần rồi.”
“Vả lại, có tổng giám đốc Đoàn ở đây, ai dám hỗn với chị dâu chứ? Tìm chết à.”
Trình Nhượng vỗ vai Triệu Huy: “Cậu qua đây.”
“Chuyện gì thế?”
“Cậu thích Phạn Âm thật à?”
Triệu Huy ngẩn người: “Chuyện này còn phải hỏi sao? Phạn Âm là thần tượng của tôi đó.”
“Từ lúc tôi quen biết cậu đến bây giờ, thần tượng của cậu đã đổi bao nhiêu người rồi. Khoảng thời gian trước cậu còn nói thích nữ diễn viên nước H tên gì đó nhỉ?”
“Sao giống được, ngôi sao là ngôi sao, Phạn Âm là tác giả đầu tiên mà tôi thích đấy, tác giả truyện kinh dị nổi tiếng!” Triệu Huy nói nghiêm túc: “Tôi đã hoàn toàn khâm phục tài năng và trí tưởng tượng của cậu ấy rồi...”
“Dừng, dừng lại, cậu khoan đã.” Trình Nhượng vội vàng cắt ngang bài diễn thuyết của anh ta: “Tôi nói với cậu này. Lát nữa Sếp và chị dâu đến, cậu nhất định đừng nói mình thích Phạn Âm như thế nào trước mặt Sếp đấy.”
“Tại sao chứ? Sếp không thích Phạn Âm à?”
Trình Nhượng: “... Chắc chắn là thích rồi.”
Hơn nữa còn thích hơn bất cứ người nào khác, vô cùng thích.
“Thích là được rồi... Khoan đã, Sếp cũng thích đọc sách của Phạn Âm?”
Trình Nhượng: “...”
Anh ta phải nói thế nào đây, so với sách mà Phạn Âm viết, thứ Sếp thích hơn chính là con người Phạn Âm.
Nhưng ai có thể ngờ được, Phạn Âm thần bí khó đoán lại là bạn gái của Sếp... Người có thể làm trái tim người ta mềm nhũn bởi vẻ ngoài dễ thương của mình, Sở Tiểu Điềm cơ chứ?
Cho dù anh ta nói với Triệu Huy, chắc đánh chết Triệu Huy cũng không tin.
“Nói tóm lại, tôi nói với cậu rồi, cậu nghe hay không thì tùy.”
Trình Nhượng vỗ vai anh ta, nói với ý tứ sâu xa: “Vẫn nên trân trọng cái mạng nhỏ của mình đó, đồng chí Triệu Quang Quân à.”
Triệu Huy ngơ ngác, khó hiểu.
“Sếp và chị dâu đến rồi!”
Trước cửa khách sạn, Sở Tiểu Điềm vừa xuống xe đã cảm nhận được sự nhiệt tình của Long Phong Đặc Vệ.
Mặc dù họ đã mặc đồ thường, nhưng ai nấy đều có khí thế không tầm thường, đứng ngay ngắn, giống như chào đón nhân vật lớn gì đó.
Cũng may Đoàn Tiêu nắm tay cô, lạnh lùng nhìn họ một cái, khí thế của mình anh đã có thể đàn áp tất cả.
Trong phòng, hai chiếc bàn lớn nhất đã ngồi chật cứng.
Triệu Huy không thiếu tiền, lần này lại càng hào phóng, gọi toàn những món ăn tốt nhất, hơn nữa do đích thân anh ta giám sát, có thể thấy là rất để tâm đến buổi tiệc.
“Chúng ta mời Sếp và chị dâu một ly trước đi.”
“Chị dâu uống trà được rồi.”
“Đúng, đúng, chị dâu uống trà được rồi. Sếp...”
Đoàn Tiêu lạnh lùng rót một ly rượu.
Có người nói nhỏ: “Đô rượu của Sếp chắc là tốt nhất, các cậu phải kiềm chế chút.”
Mặc dù hôm nay nói là ăn mừng sách của Phạn Âm sắp được chuyển thể thành phim, nhưng đây là lần đầu tiên Đoàn Tiêu và Sở Tiểu Điềm tham gia buổi tiệc như vậy, cho nên tiêu điểm và chủ đề đều tập trung vào hai người. Đến khi rượu đã mời xong, bọn họ cũng không còn gan nói đùa trước mặt Đoàn Tiêu, lúc này mới nói đến Phạn Âm và “Hung đồ”.
Triệu Huy hỏi trước một câu: “Người ngồi ở đây, còn ai chưa đọc ‘Hung đồ’ không?”
“Tôi đọc rồi.”
“Tôi cũng đọc rồi...”
“Bọn tôi đều đọc hết rồi!”
Tất cả mọi người đều nói mình đã đọc, Triệu Huy hỏi Sở Tiểu Điềm: “Chị dâu, cô cũng đọc rồi nhỉ?”
Sở Tiểu Điềm lặng lẽ gật đầu.
“Thích không?”
Sở Tiểu Điềm lại lặng lẽ gật đầu, cầm lấy ly rượu.
Triệu Huy vui mừng: “Vậy chúng ta có chủ đề nói chuyện rồi.”
Anh ta bắt đầu nói từ “Cuốn sách kinh dị 1” tịch thu được từ tay người khác, từ lúc đầu cảm thấy hứng thú cho đến hoàn toàn chìm đắm, chỉ thông qua một cuốn sách, tiếp sau đó anh ta lại đọc hết một lượt sách và truyện tranh được cải biên của Phạn Âm: “Tôi chỉ muốn hỏi lúc các cậu đọc những cuốn sách này không nổi da gà chút nào à?”
Nghiêm Nặc uống rượu rồi nói: “Tôi vẫn ổn, lúc trước đi học đọc nhiều sách thể loại kinh dị, không giống một số người nào đó, nửa đêm nằm mơ thấy ác mộng đến cả nhà vệ sinh cũng không dám đi một mình.”
Một người đàn ông như Triệu Huy, nghe thấy câu nói này thì cũng không hề tức giận vì xấu hổ, mà còn cười ha ha: “Ông đây nhát gan đấy, sao nào?”
Người thường ngày không sợ trời không sợ đất, cũng có thể vì những tình tiết đáng sợ trong sách mà cảm thấy sợ hãi, điều này cũng bình thường, dù sao hai năm nay sách của Phạn Âm vẫn luôn được đánh giá là top một tiểu thuyết kinh dị nhất năm mà. Đừng nói người nhát gan đọc đến run rẩy cả người, chắc khi điện ảnh lên sóng, người bị bệnh tim cũng phải kiềm chế một chút.
Bọn họ đang thảo luận sục sôi, bỗng nhiên Đoàn Tiêu dùng mu bàn tay chạm nhẹ vào mặt Sở Tiểu Điềm.
“Sao mặt em đỏ vậy?” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
“... Vừa nãy em không cẩn thận, uống nhầm ít rượu vang của anh.”
Có hai ly để bên tay cô, một là nước trà một là nước ngọt. Lúc nãy cô nghe bọn họ nói đến Phạn Âm, nghe quá nhập tâm và Triệu Huy hỏi cô khiến cô căng thẳng đã lấy ly rượu vang của Đoàn Tiêu, hơn nữa còn không cẩn thận uống một ngụm lớn, gần như uống sạch phần còn lại.
Cô sờ mặt mình, phát hiện thật sự rất nóng: “Em... Đi... vệ sinh một chút.”
Sở Tiểu Điềm đã đi đến nhà vệ sinh, vừa hay nghe thấy hai nhân viên phục vụ nói về chủ đề nói chuyện của đám Triệu Huy.
“Vừa rồi bọn họ nói đến ai thế? Phạn Âm? Phạn Âm là ai?”
“Phạn Âm mà cô cũng không biết à? Chính là tác giả của ‘Cuốn sách kinh dị’ và ‘Linh oán’ đó...”
Sở Tiểu Điềm vội vàng đi ra khỏi nhà vệ sinh, còn chưa đi tới phòng đã thấy Đoàn Tiêu đứng bên cạnh cửa sổ ở hành lang.
Cô che mặt, hơi ấm ức: “Sao khắp nơi đều nói đến mình thế...”
Đoàn Tiêu xoay người, hơi ngẩn ngơ.
Sở Tiểu Điềm thật sự không thể uống rượu, cô chỉ mới uống nửa ly mà mặt đã đỏ bừng.
Mắt cô ướt át, gương mặt đỏ ửng toàn là vẻ bối rối. Đoàn Tiêu còn chưa lên tiếng, cô đã lảo đảo túm lấy quần áo của anh, cô cụp mắt nói nhỏ: “Anh nói xem, nếu em nói cho họ biết thân phận Phạn Âm của mình thì sẽ như thế nào?”
Đoàn Tiêu nắm tay cô: “Có anh ở đây, bọn họ có thể làm gì được?”
Sở Tiểu Điềm ngẩng đầu lên.
“Anh... Anh...” Mặt cô toàn là biểu cảm tuyệt vọng, khó tin: “Quả nhiên anh biết rồi!”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.