🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“... Xin lỗi, sau này em sẽ không lén uống rượu của anh nữa.”

Bởi vì quá túng quẫn nên cô đã ôm chặt cánh tay anh, lúc nói chuyện thì giọng nói trông cũng sụt sịt.

Hu hu hu.

Mất mặt quá, thật là mất mặt!

“Em không dám nữa đâu...”

Cô vừa nói xong thì cảm nhận được Đoàn Tiêu nắm lấy tay mình.

“Anh cũng không ý kiến.”

Sở Tiểu Điềm: “... Hả?”

Cô ngơ ngác, không phản ứng kịp.

“Ý anh là...” Đoàn Tiêu nhỏ giọng nói từ từ từng chữ một: “Chuyện em muốn cướp anh đi, anh cũng không ý kiến.”
Sở Tiểu Điềm: “...”

Khi anh nói câu này, giọng nói rất nhỏ nhẹ, nhưng mỗi chữ đều truyền vào tai cô vô cùng rõ ràng.

Cô cẩn thận dè dặt ngẩng đầu khỏi vai anh, đúng lúc nhìn vào ánh mắt anh.

Người đàn ông nghiêng đầu, một tay nắm tay cô, đáy mắt thấp thoáng nét cười, ngay cả khóe môi cũng hơi nhếch lên.

Nhìn từ góc độ này, gương mặt của anh thật sự rất tuấn tú, đôi mắt sâu, sống mũi cao, độ cong khóe môi cũng vô cùng mê người.

Đây không phải lần đầu tiên Sở Tiểu Điềm nhìn thấy vẻ mặt này của anh, nhưng những người khác thực sự là lần đầu.

Cho dù người quen biết anh lâu nhất có mặt ở đây cũng chưa từng nhìn thấy nụ cười này của anh.

Mặc dù rất nhạt nhưng chứa đầy dịu dàng và niềm vui, sự nuông chiều ôm trọn trong đáy mắt.

Giống như anh thích cô gái này từ tận đáy lòng, thích đến tận xương tủy.

Dù cho bọn họ không phải tuyên bố kết hôn trước mặt mọi người, nhưng mỗi người đều cho rằng trái tim của Đoàn Tiêu đã khóa chặt trên người cô gái này, không thể thu hồi lại nữa.

“Nhưng mà... Đây không phải chuyện em muốn nói.”

Đoàn Tiêu im lặng, lát sau anh từ từ lên tiếng: “Sở Tiểu Điềm.”

Mỗi lần anh gọi đầy đủ tên cô bằng giọng điệu này, trái tim của Sở Tiểu Điềm không khỏi run lên.

“Cái, cái gì?”

“Em có biết câu say rượu nói lời thật lòng không?”

Sở Tiểu Điềm: “...”

Câu nói này cũng có lý, nếu không phải vừa rồi cô đã uống hai ly rượu, chắc cô sẽ không to gan nói ra câu này.

Cô đáng thương nói: “Vậy... Nói đã nói rồi, còn làm gì được chứ?”

“Không làm gì cả.” Đoàn Tiêu bảo cô ngồi xuống, thản nhiên nói: “Có anh ở đây, dù em có lật tung trời cũng không ai quản.”

Huống hồ cô cũng không thể lật tung trời được, bầu trời của cô vốn chỉ lớn nhiêu đó, hơn nữa hiện giờ đều bị che phủ dưới bóng dáng của anh, muốn lên tận trời căn bản là chuyện không thể nào.

“Nói không được thì thôi, không ai ép em cả.”

Sở Tiểu Điềm chớp mắt, cô bỗng quay đầu sang nói với Lâm Phi Phàm: “Có phải anh mang ‘Hung đồ’ đến không?”

“Đúng vậy, trước kia đều là đọc của người khác, chiều hôm nay tôi ghé ngang tiệm sách nên đã tự mua một cuốn.”

“Anh cũng là người hâm mộ sách của Phạn Âm sao?” Sở Tiểu Điềm hỏi.

“Đúng thế.” Lâm Phi Phàm gật đầu: “Bọn tôi đều thích đọc sách của Phạn Âm.”

Điều này không cần phải nghi ngờ.

Người đọc sách của Phạn Âm rất đa dạng, có thể nói là từ già đến trẻ, từ nam đến nữ, từ sinh viên đại học đến nội trợ gia đình, thậm chí rất nhiều tinh anh trong xã hội, ông chủ doanh nghiệp, đủ các ngành nghề. Không nói đến những người thật sự đọc đến say mê, cho dù chỉ dùng để giết thời gian thì đối với bọn họ mà nói, sách của Phạn Âm cũng là một lựa chọn không tệ. Vả lại, dù cho lúc đầu không có hứng thú nhưng một khi đã đọc thì cũng rất dễ mê mẩn.

“Cuốn sách kinh dị” là cuốn sách đầu tiên nổi tiếng của Phạn Âm, cho đến nay cũng là cuốn sách nổi tiếng nhất, tên sách đơn giản và dễ hiểu, từng được rất nhiều blogger lớn trên Weibo, thậm chí là không ít ngôi sao đề cử.

Mà “Hung đồ” thì được công nhận là cuốn sách Phạn Âm viết hay nhất, đỉnh cao nhất, trước kia còn từng nhận giải thưởng.

“Không chỉ chúng tôi, nghe nói Quý Xuyên cũng thích đọc, còn kéo theo nhiều người trong đội anh ta đọc chung.”

Sở Tiểu Điềm nói: “Vậy anh có muốn chữ ký của Phạn Âm không?”

“Đương nhiên là muốn rồi.”

Người trả lời không chỉ có mình Lâm Phi Phàm, những người khác cũng sôi nổi nói: “Ai mà không muốn có chữ ký của chính Phạn Âm chứ. Trước kia tôi đã thấy người ta khoe phiên bản có chữ ký, chữ ký của Phạn Âm rất đẹp.”

“Đúng thế, nhưng những chữ ký được bán trên mạng kia đã bị cướp sạch rồi, bây giờ muốn cũng không mua được, có thể mua được phiên bản sưu tầm bìa cứng là tốt rồi.”

“Nếu ngày nào đó Phạn Âm mở buổi ký tặng, bọn tôi nhất định là người đầu tiên tham gia.”

Sở Tiểu Điềm giơ tay: “Nào, để tôi ký tặng cho anh.”

Lâm Phi Phàm ngẩn người: “Cô có phiên bản có chữ ký?”

Sở Tiểu Điềm gật đầu: “Cho tôi mượn sách anh một chút, tôi trả lại cho anh phiên bản có chữ ký.”

“Của chính Phạn Âm à?”

“Đúng, là Phạn Âm.”

Lâm Phi Phàm cho rằng cô có sách có chữ ký của Phạn Âm, muốn đổi với anh ta. Anh ta do dự một lúc: “Nếu như cô có, vậy thì giữ lại cho mình đi, phiên bản có chữ ký hiếm có lắm...”

Trình Nhượng không thể nghe nổi nữa: “Bảo cậu đưa thì cậu cứ đưa đi, nhiều lời như thế làm gì.”

Cơ hội tốt như vậy, bỏ lỡ sẽ hối hận cả đời đấy, đồ ngốc.

Lâm Phi Phàm chỉ đành đưa sách qua: “Vậy thì cảm ơn chị dâu nhé, khi nào rảnh cô đưa lại cho tôi cũng được.”

“Anh đợi chút.”

Sở Tiểu Điềm cầm sách đi ra ngoài tìm nhân viên phục vụ mượn cây bút, vốn dĩ nhân viên phục vụ có một cây bút bi bình thường, nhưng cô lại tìm giám đốc mượn một cây bút tốt để ký tên, sau đó tìm một bàn trống không người.

Cô hít sâu, nghiêm túc ký tên của Phạn Âm.

Cô từng ký tên lên ba cuốn sách xuất bản, hai năm này cộng lại chỉ mỗi ký tên đã ký mấy nghìn cuốn. Chữ ký này là cô đặc biệt lên mạng tìm người thiết kế và luyện tập vô số lần, từng nét bút đều khắc sâu trong lòng cô từ lâu.

Sau khi ký tên xong, cô trả bút lại cho giám đốc, sau đó cầm cuốn sách kia quay trở lại phòng.

Hai tay cô đặt sau lưng, mặc dù gương mặt vẫn còn đỏ, nhưng vẻ mặt nghiêm túc.

“Lâm Phi Phàm.”

“Có tôi đây, chị dâu.” Lâm Phi Phàm vội vàng đứng thẳng.

Đây chắc là tư thế quen thuộc khi ở trước mặt Đoàn Tiêu.

“Cái này cho anh.” Cô đưa sách cho anh ta, nói nghiêm túc: “Cảm ơn anh đã ủng hộ cho Phạn Âm.”

Trình Nhượng nhìn Lâm Phi Phàm và những người khác đã ngây người, lại nhìn Đoàn Tiêu đang mỉm cười nhìn Sở Tiểu Điềm, anh ta nói nhỏ: “Đừng ngạc nhiên quá, nhất định đừng ngạc nhiên, đừng làm chị dâu hoảng sợ.”

Lâm Phi Phàm mở trang bìa ra, trên trang bìa bên trong có chữ ký của Phạn Âm.

Hơn nữa nhìn giống hệt như chữ ký của Phạn Âm mà anh ta nhìn thấy trên mạng.

Những người khác đều quây lại nhìn, có người tìm kiếm hình ảnh chữ ký của Phạn Âm để so sánh, không khỏi ngạc nhiên: “Thật sự giống y hệt nè. Chị dâu, chị thật lợi hại, chữ ký đặc biệt như vậy mà chị cũng bắt chước được ư?”

Sở Tiểu Điềm: “... Nếu như tôi nói, đây chính là chữ ký của Phạn Âm thật sự thì sao?”

Lâm Phi Phàm lại ngây ra: “Ý của cô là cô quen biết Phạn Âm, hơn nữa...”

Sở Tiểu Điềm gật đầu: “Cũng tính là vậy.”

Cô bỗng nảy lên ý xấu, trước kia đều là người khác chọc cô, bây giờ cô cũng muốn chọc họ.

“Các anh muốn gặp Phạn Âm không?”

Đám người đồng loạt im lặng mấy giây, sau đó cúi người với Sở Tiểu Điềm: “Xin chị dâu nhất định phải giới thiệu cho chúng tôi!”

“Được thôi, nể tình các anh chân thành như vậy, tôi sẽ giới thiệu cho các anh gặp.” Sở Tiểu Điềm hắng giọng: “Thực ra, chỗ này có một người có quan hệ vô cùng thân thiết với Phạn Âm.”

“Ai?”

Sở Tiểu Điềm chỉ Đoàn Tiêu: “Là anh ấy.”

Đoàn Tiêu từ đầu đến cuối đều nhìn cô, trong mắt hiện lên nét cười: “Đúng vậy.”

Mọi người ai cũng ngơ ngác: “Sếp, sao không nghe anh nhắc tới bao giờ thế.”

“Đúng đó, vậy rốt cuộc Sếp và Phạn Âm có quan hệ gì? Là khách hàng sao?”

“Họ hàng? Anh em?”

Sở Tiểu Điềm lắc đầu: “Tất cả đều không phải.”

Sở Tiểu Điềm nhìn những khuôn mặt kích động và mơ màng kia, cô quyết định không nói úp mở nữa.

Cô đi tới trước mặt Đoàn Tiêu, cầm một tay anh, nói một cách trịnh trọng và mạnh mẽ: “Anh ấy là người của Phạn Âm.”

Cô dừng lại giây lát rồi nói: “Nói một cách chính xác, anh ấy là bạn trai của Phạn Âm.”

Hiện trường im lặng.

Một giây, hai giây, mười mấy giây...

Năm mươi mấy giây trôi qua.

Cuối cùng có người run rẩy lên tiếng: “Sếp, Sếp, thứ lỗi cho em nói thẳng nhé, rốt cuộc anh có... Có mấy...”

Anh ta không thể nói ra từ đó, vẫn là người bên cạnh nói tiếp: “Bạn gái?”

Đoàn Tiêu lạnh lùng nói: “Cậu nói xem tôi có mấy người?”

Đương nhiên là chỉ có mình chị dâu rồi!

Vậy có nghĩa là...

Bỗng một âm thanh kỳ lạ vang lên, có người đứng bật dậy khỏi ghế.

Là Triệu Huy.

Anh ta lảo đảo đứng dậy, ợ hơi rồi nói: “Không được, tôi phải đi tiểu.”

Đám người nhìn anh ta lảo đảo đi ra ngoài, Trình Nhượng nói: “... Cậu ta nghe thấy hay là chưa vậy?”

“Mẹ kiếp.” Có người ôm đầu: “Tôi thấy mình uống say rồi, tôi cần phải bình tĩnh một chút.” Nói xong, anh ta cầm ly nước lạnh hất lên mặt mình.

Ngay cả Nghiêm Nặc trước giờ luôn bình tĩnh thong dong cũng ngẩn ngơ một lúc mới hỏi: “Chị dâu, cô thật sự là...?”

Sở Tiểu Điềm nghiêm túc gật đầu: “Tôi chính là Phạn Âm, hàng thật trăm phần trăm.”

Cô vừa nói xong, người có mặt bỗng chốc lại rơi vào trạng thái ngơ ngác, không thể thoát ra.

Ngoại trừ Đoàn Tiêu và Sở Tiểu Điềm, chỉ có Trình Nhượng đã biết sự thật từ trước là có vẻ mặt bình tĩnh, những người bên cạnh anh ta thì đều trở thành ngơ ngác, ngơ ngác +1, ngơ ngác +2, ngơ ngác +3...

Sở Tiểu Điềm lắc tay Đoàn Tiêu, nghiêm túc hỏi anh: “Có phải em mới nói ra rồi không?”

Đoàn Tiêu gật đầu: “Đúng vậy, em nói ra rồi.”

Đôi mắt vốn ngập nước của cô trông càng sáng hơn: “Em thật sự đã nói ra rồi?”

Chưa đợi Đoàn Tiêu gật đầu, cô đã ôm lấy đôi má đỏ ửng của mình: “Woa, em bỗng cảm thấy mình lợi hại quá đi.”

Bởi vì đã quen khiêm tốn, cho dù càng ngày càng nổi tiếng cô cũng chưa từng nghĩ đến việc tiết lộ thân phận của mình, cũng chưa bao giờ nghĩ đến cô có thể nói ra chuyện mình là Phạn Âm trước mặt nhiều người như thế.

Đoàn Tiêu cười, sờ đầu cô: “Đúng, Tiểu Điềm lợi hại nhất.”

Sở Tiểu Điềm cầm lấy ly rượu của anh, muốn uống một ngụm, nhưng rất nhanh đã bị Đoàn Tiêu ngăn lại: “Em không thể uống tiếp nữa.”

Anh sờ khuôn mặt của Sở Tiểu Điềm, đã rất nóng rồi.

“Đi thôi, anh đưa em về nhà.”

“Đúng, đúng rồi... Tuyết Cầu của em đâu?”

“Ở chung với Karl, không cần lo lắng.”

Trước khi đến, bọn họ đã đưa Tuyết Cầu đến căn cứ, cho nên bây giờ Tuyết Cầu đang ở chung với Karl, Sở Tiểu Điềm đã quên mất chuyện này.

Đoàn Tiêu lấy áo khoác mặc vào cho cô, anh nắm lấy tay cô: “Bọn tôi đi trước.”

Trình Nhượng nói: “Tôi bảo tài xế tới chở hai người.”

Đoàn Tiêu cũng uống rượu, không thể lái xe.

Đợi hai người ra khỏi phòng, tất cả mọi người mới lần lượt lấy lại tinh thần, thoát khỏi trạng thái ngơ ngác.

“Sếp và chị dâu... đi rồi?”

“Là Sếp và Phạn Âm đi rồi...”

“Khoan đã, tôi vẫn chưa bình tĩnh được... Chị dâu chính là Phạn Âm á? Không phải tôi nghe nhầm đấy chứ?”

“... Mẹ kiếp, hôm nay chúng ta biết được bí mật động trời sao?”

Bọn họ đang nói chuyện thì Triệu Huy đã quay lại.

Anh ta vừa mới ngủ dậy, đi vệ sinh, rửa mặt một chuyến, lúc này đã bớt say hơn, vẻ mặt rạng rỡ: “Nào nào, đều đứng đó làm gì thế, chúng ta tiếp tục uống... Ủa? Sếp và chị dâu đi đâu rồi?”

Nghiêm Nặc hỏi: “... Vừa nãy trước khi cậu đi vệ sinh có nghe thấy gì không?”

Triệu Huy ngơ ngác: “Không có, nãy tôi không cẩn thận ngủ thiếp đi, ai nói gì rồi à?”

Những người khác: “...”

Nghiêm Nặc: “Đồng chí Triệu Quang Quân à, xem ra cậu đã bỏ lỡ một bí mật lớn rồi.”

Lâm Phi Phàm: “Một bí mật kinh thiên động trời đó.”

Trình Nhượng mới đi tiễn Đoàn Tiêu và Sở Tiểu Điềm ra về, vừa vào đến cửa: “Một bí mật kinh thiên động trời có thể dọa chết cậu.”

Triệu Huy: “... What?”

Anh ta chỉ chợp mắt có mấy phút, đi vệ sinh một chuyến, sao quay về mọi người đều có bộ dạng này? Rốt cuộc là anh ta say hay bọn họ say?

Lâm Phi Phàm cầm cuốn sách “Hung đồ” có chữ ký của Phạn Âm lên: “Triệu Quang Quân, cậu nhìn xem đây là gì?”

Một phút sau, nhân viên phục vụ đứng ở hành lang nghe thấy tiếng hét đột nhiên phát ra từ trong phòng: “Mẹ kiếp! Phiên bản có chữ ký của Phạn Âm! Con mẹ nó, cậu lấy đâu ra vậy, nói rõ tôi nghe nào!!!”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.