Triệu Quang Quân đáng thương, chẳng qua chỉ vì uống say mà chợp mắt mấy phút, lại đi vệ sinh nên đã bỏ lỡ chuyện lớn trong đời.
Nếu như anh ta biết, chắc sẽ hận không thể đấm mình vài đấm mất.
Lâm Phi Phàm nhìn anh ta bằng ánh mắt tràn đầy đồng cảm và thương tiếc.
Triệu Huy cảm thấy bản thân không ổn chút nào: “... Cậu nhìn tôi như vậy làm gì? Chữ ký này ở đâu ra vậy?”
Lâm Phi Phàm nói: “Tôi không nói cậu biết đâu.”
“...”
Bên kia Triệu Huy vừa cầm cuốn sách “Hung đồ” có chữ ký của Phạn Âm vừa tóm lấy cổ áo của Lâm Phi Phàm chất vấn, bên này mấy người kia cuối cùng đã thoát ra khỏi trạng thái ngơ ngác, nhưng ai nấy vẫn còn rất mơ màng.
Tác giả có thể viết ra những thứ kinh dị như “Cuốn sách kinh dị”, “Linh oán”, “Hung đồ” là một... cô gái?
Còn là một cô gái dịu dàng thanh tú như thế?
“Khoan đã, Phạn Âm là con gái?”
“Phạn Âm không phải đàn ông sao?”
“Dù là nam hay nữ, tôi vẫn luôn cảm thấy Phạn Âm là giáo sư đại học.”
“... Thực ra tôi cảm thấy Phạn Âm là một chị gái mạnh mẽ xinh đẹp, giống như Tô Khai trong ‘Hung đồ’ vậy.”
Tô Khai là nhân vật trong một câu chuyện của “Hung đồ”, là một chị gái mạnh mẽ lạnh lùng rất nổi tiếng trong lòng người đọc và còn là tác giả chuyên mục. Trước kia còn có người cảm thấy có khả năng khi Phạn Âm viết về cô ấy thì đã mang chút màu sắc cá nhân của mình vào, nhưng vẫn rất ít
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dang-yeu-la-ke-lau-dai/2848491/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.