🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Triệu Quang Quân đáng thương, chẳng qua chỉ vì uống say mà chợp mắt mấy phút, lại đi vệ sinh nên đã bỏ lỡ chuyện lớn trong đời.

Nếu như anh ta biết, chắc sẽ hận không thể đấm mình vài đấm mất.

Lâm Phi Phàm nhìn anh ta bằng ánh mắt tràn đầy đồng cảm và thương tiếc.

Triệu Huy cảm thấy bản thân không ổn chút nào: “... Cậu nhìn tôi như vậy làm gì? Chữ ký này ở đâu ra vậy?”

Lâm Phi Phàm nói: “Tôi không nói cậu biết đâu.”

“...”

Bên kia Triệu Huy vừa cầm cuốn sách “Hung đồ” có chữ ký của Phạn Âm vừa tóm lấy cổ áo của Lâm Phi Phàm chất vấn, bên này mấy người kia cuối cùng đã thoát ra khỏi trạng thái ngơ ngác, nhưng ai nấy vẫn còn rất mơ màng.

Tác giả có thể viết ra những thứ kinh dị như “Cuốn sách kinh dị”, “Linh oán”, “Hung đồ” là một... cô gái?

Còn là một cô gái dịu dàng thanh tú như thế?

“Khoan đã, Phạn Âm là con gái?”

“Phạn Âm không phải đàn ông sao?”

“Dù là nam hay nữ, tôi vẫn luôn cảm thấy Phạn Âm là giáo sư đại học.”

“... Thực ra tôi cảm thấy Phạn Âm là một chị gái mạnh mẽ xinh đẹp, giống như Tô Khai trong ‘Hung đồ’ vậy.”

Tô Khai là nhân vật trong một câu chuyện của “Hung đồ”, là một chị gái mạnh mẽ lạnh lùng rất nổi tiếng trong lòng người đọc và còn là tác giả chuyên mục. Trước kia còn có người cảm thấy có khả năng khi Phạn Âm viết về cô ấy thì đã mang chút màu sắc cá nhân của mình vào, nhưng vẫn rất ít người cảm thấy Phạn Âm là nữ, đặc biệt là nhân vật này đến cuối cùng còn chết rất thê thảm.

Mà Phạn Âm là nữ thì cũng được đi... Chuyện này cũng không phải chuyện khiến người ta khó lòng tưởng tượng được, dù sao Phạn Âm cũng chưa từng nói mình là nam.

Nhưng hiện giờ, bọn họ đột nhiên biết được Phạn Âm không những là nữ mà còn là một em gái đáng yêu.

Không những cô là một em gái đáng yêu mà cô còn là người mà bọn họ đều quen biết.

Thậm chí, cô còn là người phụ nữ của Sếp bọn họ!

Phạn Âm! Là người phụ nữ của Sếp bọn họ!

Ngơ ngác số một: “Oh my god!”

Ngơ ngác số hai: “Ôi trời ơi.”

Ngơ ngác số ba: “Tôi vẫn unbelievable!”

Số một: “... Tôi cảm thấy mình bị lãng tai rồi.”

Trình Nhượng lắc đầu, xem ra mấy tên này điên hết rồi.

Tính ra người biết chuyện đầu tiên là Trình Nhượng vẫn là người bình thường nhất.

Tên không nên bình thường nhất vẫn còn đang rối rắm chuyện chữ ký.

Quý Xuyên mới tăng ca xong nên đến muộn, anh ta đẩy cửa vào: “Tôi vừa thấy Sếp Đoàn và bạn gái đi rồi? Mấy cậu... Mấy cậu làm gì thế?”

Nghiêm Nặc đột nhiên tóm lấy Quý Xuyên và hỏi: “Quý Xuyên, cậu biết Phạn Âm không?”

“Biết chứ, không phải ‘Hung đồ’ của cậu ấy sắp chuyển thể thành phim rồi à? Dạo gần đây tôi cũng đọc sách của cậu ấy đấy, sao thế?”

Nghiêm Nặc tê dại: “Vậy cậu có biết thực ra Phạn Âm là một em gái không?”

Quý Xuyên ngơ ngác vài giây: “Hả? Là con gái à?”

Nghiêm Nặc nghiêm túc gật đầu: “Không những là con gái mà còn là một em gái rất đáng yêu.”

Quý Xuyên còn chưa phản ứng lại, Triệu Huy bên kia đã ngẩn người trước: “Khoan đã, các cậu đang nói gì thế?”

“Nói Phạn Âm là một em gái.” Trình Nhượng uống hớp trà, cười nheo mắt nói: “Chuẩn bị nấu ăn cho tôi một tháng chưa vậy, đầu bếp Triệu.”

Khóe miệng Triệu Huy giật giật: “Các cậu hợp sức lại lừa tôi, thú vị không? Còn là anh em không vậy?”

Lâm Phi Phàm lắc đầu, vỗ vai anh ta: “Tạm thời đừng nói cho cậu ta biết. Nếu không, không biết cậu ta sẽ làm ra chuyện gì khi đang say mèm như vậy.”

Trình Nhượng: “Không được, tôi phải nói cho cậu ta biết. Phạn Âm không những là em gái mà còn là...”

Những người khác đồng thanh: “Đừng nói!”

Triệu Huy: “???”

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh ta là ai? Anh ta đang ở đâu? Đám bạn của anh ta bị ma nhập hết rồi sao?

...

Xe đi được nửa đường, bỗng nhiên tài xế nói: “Tổng giám đốc Đoàn.”

“Tôi biết.” Đoàn Tiêu thờ ơ nói.

Từ khi họ rời khỏi khách sạn thì chiếc xe phía sau luôn đi theo họ, đã quá mười phút rồi.

Ban đầu Đoàn Tiêu đã phát hiện ra, chỉ là anh vẫn làm lơ mà thôi.

“Tổng giám đốc Đoàn, có cần gọi điện cho trụ sở chính không?”

Mặc dù đám Trình Nhượng đang uống rượu nhưng Long Phong Đặc Vệ vẫn còn rất nhiều tinh anh. Trụ sở chính của công ty có trung tâm điều phối và giám sát, nếu nhà khách hàng cao cấp xảy ra chuyện gì thì có thể thông báo cho họ và chỉ mất vài phút là có người đến nhà kiểm tra.

Nếu Đoàn Tiêu ra lệnh thì tốc độ sẽ càng nhanh hơn.

Đoàn Tiêu cúi đầu nhìn Sở Tiểu Điềm.

Cô đang dựa vào lòng anh, hai tay giữ lấy quần áo anh, mở đôi mắt có hơi mơ hồ nhìn anh một lúc rồi nhắm lại.

Đoàn Tiêu sờ tóc cô: “Em ngủ một lúc đi.”

Anh lấy điện thoại gửi một tin nhắn.

Cũng chỉ khoảng mấy phút, bốn chiếc xe Jeep đã tách ra hai con đường. Hai chiếc ở phía trước, hai chiếc ở sau, lặng lẽ kẹp chiếc xe của bọn họ ở chính giữa.

Mà chiếc xe màu đỏ đi theo sau kia thấy tình hình không ổn thì lập tức muốn quay đầu, đồng thời chiếc xe thứ tư đi phía sau xe của Đoàn Tiêu cũng quay đầu đuổi theo.

...

“À, Tuyết Cầu của em đâu? Tuyết Cầu ở đâu rồi?”

Đoàn Tiêu mở cửa ra, dìu cô vào trong, anh vừa đóng cửa vừa vỗ về cô: “Anh đã giao Tuyết Cầu cho anh Trương rồi. Hiện giờ nó đang ở căn cứ với Karl, không cần lo lắng.”

Sở Tiểu Điềm gật đầu: “Vậy thì em yên tâm rồi.”

Thực ra cô không hề nhận ra mình đã hỏi câu này ba lần rồi, nhưng từ đầu đến cuối người đàn ông này vẫn không hề mất kiên nhẫn, lần nào cũng nhẫn nại trả lời cô.

“Ủa? Điện thoại em đâu?”

Đoàn Tiêu lấy điện thoại đưa cho cô: “Ở đây.”

Anh sợ cô bất cẩn làm mất nên anh giữ túi xách và điện thoại của cô.

Sở Tiểu Điềm nhìn điện thoại của mình, rồi lại nhìn anh.

“Có phải hôm nay em đã làm một chuyện rất dũng cảm không?”

“Đúng vậy.” Đoàn Tiêu giúp cô cởi áo khoác ra, sau đó thay dép lê cho cô: “Em vẫn luôn dũng cảm... Giơ chân ra nào.”

Sở Tiểu Điềm ngoan ngoãn giơ chân ra, hệt như một đứa trẻ nghe lời để mặc cho anh chăm sóc.

Đoàn Tiêu đưa cô ngồi lên sofa, dặn dò: “Anh đi nấu nước mật ong giải rượu cho em. Em ngoan ngoãn nghỉ ngơi ở đây, đừng đi lung tung, biết chưa?”

Sở Tiểu Điềm ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, ông chủ.”

Đoàn Tiêu cười như không cười: “Ai là ông chủ của em?”

“Không phải anh đã đọc sách của em rồi à? Anh còn donate cho em nữa, anh chính là ông chủ của em.” Sở Tiểu Điềm nói nghiêm túc: “Người đọc của em đều là ông chủ của em.”

“Anh không phải.” Đoàn Tiêu quệt đầu mũi của cô: “Không nhớ vừa nãy em đã nói gì trước mặt họ à?”

Sở Tiểu Điềm chớp mắt: “Em nói gì rồi?”

Đoàn Tiêu chậm rãi nói: “Em nói, anh là người của Phạn Âm.”

Sở Tiểu Điềm mở to mắt.

Cô từng nói như vậy sao?

Có điều...

“Thì đúng mà.” Sở Tiểu Điềm nắm lấy tay anh, nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương: “Lẽ nào anh không muốn?”

Chưa đợi Đoàn Tiêu lên tiếng, cô đã nghiêm túc nói: “Mặc dù Phạn Âm chỉ biết viết tiểu thuyết, còn là tiểu thuyết kinh dị, nhưng cô ấy thích anh, vô cùng thích luôn đó. Nếu anh không thích cô ấy, rời khỏi cô ấy, cô ấy sẽ rất buồn, rất buồn... Thế nên xin anh hãy luôn làm bạn trai của cô ấy, được không?”

Giọng nói thường ngày của Sở Tiểu Điềm giống hệt như vẻ bề ngoài, có sự non nớt và trẻ con rất tự nhiên của thiếu nữ, khiến cô trông rất nhỏ. Lúc cô làm nũng thì trông càng non nớt hơn.

Thường ngày cô rất ít khi nắm lấy tay anh làm nũng như bé gái thế này.

Sở Hàn Giang nói không sai, con gái ông khi làm nũng dễ dàng làm tan chảy trái tim của đàn ông.

Đoàn Tiêu để mặc cho cô nắm tay mình, tay còn lại của anh nhẹ nhàng v**t v* mặt cô.

Gò má của cô đỏ ửng, nóng đến nỗi làm bỏng cả bàn tay của anh.

“Câu này nên để anh nói mới đúng.”

Sở Tiểu Điềm ngơ ngác nhìn anh.

Con ngươi sâu thẳm của anh bao trọn lấy bóng dáng cô, dường như ngay cả linh hồn của cô cũng bị gói bên trong.

“Anh hy vọng em cho phép anh mãi mãi ở bên cạnh, bảo vệ em, yêu thương em cả đời này.”

Hai người nhìn nhau rất lâu, đôi mắt vốn ngẩn ngơ của Sở Tiểu Điềm cuối cùng đã hiện lên nét cười vui tươi.

Cô gật đầu, “ừ” một tiếng.

“Em đại diện cho chính mình và cả Phạn Âm, cho phép rồi.”

Đoàn Tiêu cười, hôn lên trán cô.

Anh biết cô uống say rồi, biết đâu ngày mai cô sẽ không còn nhớ lời nói lúc này.

Nhưng không sao, anh nhớ là được.

...

Dù sao Sở Tiểu Điềm cũng uống nhiều rượu rồi, khi cô đánh răng súc miệng xong, được Đoàn Tiêu đỡ lên giường thì lại bắt đầu mơ mơ hồ hồ.

“Tuyết Cầu và Karl ở chung với nhau à?”

“Đúng vậy.”

“Vậy anh ở chung với em à?”

“Em nói xem?”

“Chắc chắn là ở chung với em rồi.” Sở Tiểu Điềm ôm lấy cánh tay anh: “Anh không được đi, em ngủ rồi cũng không được. Nếu không... Nếu không em sẽ không ngủ nữa.”

Đoàn Tiêu nói: “Anh không đi, anh ở lại với em.”

Sở Tiểu Điềm hơi bối rối: “Nhưng mà trong nhà em chỉ có một chiếc giường.” Cô vỗ vị trí bên cạnh mình: “Nếu anh muốn ngủ thì chịu khó ngủ ở chỗ này đi.”

Cô đi ra khỏi nhà vệ sinh còn biết thay đồ ngủ, chẳng qua nút áo gài méo mó, mái tóc cũng dính bọt kem đánh răng. Đoàn Tiêu giúp cô lau sạch tóc, nhưng quần áo thì...

Anh liếc nhìn xương quai xanh lộ ra ngoài cổ áo của cô, cuối cùng vẫn giúp cô chỉnh lại: “Không khó.”

Sở Tiểu Điềm bỗng nhớ ra gì đó, cô cầm điện thoại nhìn, mười một giờ hơn rồi.

Cô vội vàng mở bản thảo đã viết xong lên, bởi vì hiện giờ cô đang đăng bài ở hai trang mạng, cần phải đăng lên cùng một lúc, mặc dù có chức năng hẹn giờ, nhưng trước khi đăng vẫn phải kiểm tra xem có lỗi hay sai chữ hay không thì mới có thể đăng lên. Cũng may mấy bữa nay cô ở nhà đã tích lũy được kha khá bản thảo, hôm nay không viết cũng chẳng sao.

Khi đã nghiêm túc kiểm tra một lượt, cô lại chuyển danh sách donate vào trong khung tác giả có điều muốn nói để cảm ơn từng người một, để tránh khi đăng tải bị sót mất danh sách mới nhất.

Sau khi xong việc, cô hoàn toàn yên tâm, thở phào nhẹ nhõm.

Có điều, tối nay cô chắc chắn không thể nào viết tiếp được nữa.

Khi cô đang định bỏ điện thoại xuống, bỗng nhiên có một tin nhắn gửi đến, là Úy Lam: Bạn nhỏ, cậu định khi nào tạo tài khoản Weibo thế?

Sở Tiểu Điềm chau mày, muốn trả lời nhưng đầu óc choáng váng, ngón tay cũng không nghe sai bảo, vì vậy cô đã gửi một tin nhắn thoại qua: “Đã nói đừng gọi tớ là bạn nhỏ rồi mà. Tớ đã hai mươi mấy tuổi rồi, không phải bạn nhỏ nữa!”

Đoàn Tiêu bỗng hỏi: “Ai gọi em như vậy?”

“Úy Lam đó, bạn tốt của em.”

Úy Lam trả lời cô: ... Tiểu Điềm Điềm, cậu uống say rồi phải không? Giọng nói đáng yêu như vậy, trái tim tớ sắp nhảy ra ngoài mất rồi.

“Được rồi, có gì ngày mai nói đi, em nên đi ngủ rồi.”

Sở Tiểu Điềm gật đầu: “Ừ.”

Cô nói với Úy Lam: “Bạn trai bảo tớ đi ngủ rồi, không nói chuyện với cậu nữa.”

Úy Lam: “...”

Cô nằm lên giường, Đoàn Tiêu đắp chăn cho cô, Sở Tiểu Điềm kéo cánh tay anh: “Anh cũng ngủ đi.”

Đoàn Tiêu nói: “Anh gọi điện thoại, quay lại nhanh thôi.”

Sở Tiểu Điềm gật đầu: “Ừm.”

Dáng vẻ này của cô thật sự rất ngoan ngoãn, Đoàn Tiêu không kìm được mà bật cười, xoa đầu cô.

Đoàn Tiêu cầm điện thoại đi tới ban công.

“Tổng giám đốc Đoàn, tôi điều tra được chiếc xe kia rồi, là công ty bảo vệ Thành An.”

Đoàn Tiêu sững người: “Trương Thành An?”

“Đúng, là người của anh ta. Lá gan anh ta cũng lớn lắm, không ngờ đến xe của anh cũng dám đi theo. Tôi thấy có lẽ bọn họ nhìn thấy chị dâu rồi, có cần bọn tôi cảnh cáo anh ta không?”

Trong mắt Đoàn Tiêu lóe lên một tia lạnh lẽo, nhưng giọng điệu rất bình tĩnh: “Không cần, tôi muốn đích thân đi gặp anh ta.”

“Vậy có cần bọn tôi phái vài người bảo vệ chị dâu không?”

“Ngày mai tôi sẽ sắp xếp, các anh về đi.”

Hai phút sau, ba chiếc xe dừng dưới lầu chung cư lần lượt rời đi.

Sở Tiểu Điềm đã chìm vào giấc ngủ, nhưng Đoàn Tiêu vừa quay lại, cô vẫn tỉnh dậy ngay lập tức.

“Không ngủ được à?”

Đoàn Tiêu nằm bên cạnh cô, Sở Tiểu Điềm lập tức rúc vào lòng anh: “... Anh đi đâu thế?”

“Anh đi gọi điện thoại.”

Sở Tiểu Điềm gật đầu, cọ cọ lồng ngực anh: “Em nhớ anh rồi.”

Cô ngáp một cái, cảm nhận được tay khoác vai cô của Đoàn Tiêu siết chặt, anh nhỏ giọng hỏi: “Nhớ anh nhanh vậy sao?”

“Ừ, một chút.”

Đoàn Tiêu như bật cười một cái, trong bóng tối giọng nói của anh có hơi khàn đặc, từ tính: “Vậy em không bằng anh rồi, anh nhớ em không chỉ một chút thôi đâu.”

Sở Tiểu Điềm ngẩng đầu khỏi lòng anh.

Cùng lúc này, Đoàn Tiêu cúi đầu, hôn lên môi cô.

Đây là một nụ hôn rất tự nhiên, dịu dàng mà kiềm chế, nhưng khi hai tay Sở Tiểu Điềm quấn lấy cánh tay anh, sự kiềm chế chuyển thành mất kiểm soát.

Hơi thở của anh dần trở nên nặng nề, đến cuối cùng khi kết thúc nụ hôn này, môi anh đã đặt trên cổ cô.

Sở Tiểu Điềm phát ra tiếng rên khẽ khó kìm nén.

Đoàn Tiêu khàn giọng nói: “... Em uống say rồi.”

Trong tình huống này, hiển nhiên anh không thể tiếp tục được nữa.

Sở Tiểu Điềm gật đầu, ấm ức nói: “Nếu không sao lá gan của em có thể lớn như vậy, đã cướp được anh lên giường của em luôn rồi.”

Đoàn Tiêu im lặng một lát.

Sườn mặt của anh trở nên mơ hồ trong bóng tối, nhưng Sở Tiểu Điềm nhanh chóng nghe được tiếng cười khẽ phát ra từ lồng ngực của anh.

Tiếp sau đó, anh bật cười ra tiếng.

“Sở Tiểu Điềm.”

“Hả?”

“Sao em có thể đáng yêu đến như vậy?” Giọng nói vui vẻ của người đàn ông vang lên bên tai cô.

Sở Tiểu Điềm ngẩn người, nói lắp bắp: “Em... Em cũng không biết.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.