Từ khi không cần phải ngày ngày đi làm, việc đầu tiên Sở Tiểu Điềm làm mỗi sáng chính là ngủ nướng, nướng đến khi Tuyết Cầu đói bụng, đi tới nhảy lên giường cô, bảo cô dậy nấu đồ ăn sáng cho nó.
Nhưng hôm nay cô không dám ngủ nướng, bởi vì trên giường không chỉ có mình cô.
Đoàn Tiêu không phải chưa từng ngủ với cô, nhưng đây là lần đầu tiên anh ôm cô ngủ suốt đêm.
Hơn nữa, chắc chắn là cô giữ chặt lấy anh không buông.
Sau khi nói xong câu kia, Sở Tiểu Điềm ôm mặt, nhảy xuống giường. Bởi vì quá vội vàng, cô suýt nữa ngã bên giường.
“Đứng lại.”
Khí thế của Sếp lớn Long Phong Đặc Vệ quả nhiên không thể che đậy được, anh chỉ nhẹ nhàng lên tiếng mà không khí như ngưng đọng.
Sở Tiểu Điềm dừng bước, nơm nớp lo sợ quay người lại.
Đoàn Tiêu dựa vào đầu giường, cho dù một đêm trôi qua, gương mặt và mái tóc anh vẫn sạch sẽ gọn gàng như cũ. Trên khuôn mặt vô cùng tuấn tú và cứng rắn kia còn hiện lên nét cười lười nhác: “Ngủ xong thì muốn chạy hả?”
Khung cảnh này quả thật quá mạnh mẽ.
Nếu nam thần của cô ngủ trên giường cô, sáng sớm thức dậy còn dùng dáng vẻ lười nhắc, biểu cảm cười như không cười nhìn cô thì cô có chảy máu mũi hay không là một vấn đề rất nghiêm trọng.
Da đầu Sở Tiểu Điềm tê dại, cô yếu ớt nói: “... Em còn lâu mới chạy.”
Đoàn Tiêu xuống giường, cầm lấy dép lê của cô, đi tới trước mặt cô và khom người: “Đất lạnh, mang dép vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dang-yeu-la-ke-lau-dai/2848493/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.