Đồ trong ngăn kéo rất dọa người.
Dọa đến mức nào nhỉ?
Ngay cả Lạc Bắc Sương trước giờ rất gan dạ nhưng khi nhìn vào đôi mắt đen thui của đầu lâu kia cũng sợ hãi la to “Mẹ kiếp, món đồ quái quỷ gì thế”. Lúc Sở Tiểu Điềm mở gói hàng chuyển phát nhanh ra nhìn thấy nó thì bị dọa hét lớn, vứt gói hàng đi, cũng dọa cho Tuyết Cầu giật mình chạy loạn khắp nhà. May mắn là chung cư này cách âm tốt, bằng không chắc hàng xóm đã báo cảnh sát rồi.
Cô có mấy cái đầu lâu lận, cái lớn nhất là quà giáng sinh năm ngoái Úy Lam tặng cho. Sau khi cô nhận được thì bỏ vào trong ngăn kéo, bên dưới chính là poster bản đặc biệt của “Hung đồ”, hôm nào cô không có cảm hứng thì lấy ra nhìn, đảm bảo cả người lạnh run, đầu óc lập tức có ý tưởng... Đương nhiên, toàn là thứ đáng sợ.
Mặc dù Đoàn Tiêu đã nhìn thấy những món đồ chơi có phong cách kỳ quái hiếm có trong nhà cô, nhưng trong ngăn kéo này đều là đồ sưu tầm hiếm có của cô, anh thật sự chưa nhìn thấy bao giờ.
Đương nhiên, Sở Tiểu Điềm biết chắc chắn anh chỉ ngạc nhiên chứ không hề bị dọa... Hoặc là ngay cả ngạc nhiên cũng không có, bởi vì mặt anh chẳng có biểu cảm gì cả.
Có điều, cô vẫn rất áy náy, đi tới vỗ về anh.
Đoàn Tiêu im lặng mấy giây: “Em cảm thấy anh sẽ sợ à?”
Sở Tiểu Điềm chớp mắt, đáng thương nói: “Lần nào em cũng bị dọa cho mất mật. Anh không thể nể mặt, giả vờ sợ hãi chút được à?”
Anh đương nhiên là không sợ, cho dù có người cầm súng chĩa vào đầu anh, anh còn có thể ung dung lấy một điếu thuốc ra và tán tỉnh cô bằng giọng điệu bình tĩnh.
Sao mấy món đồ này dọa anh được chứ.
Nhưng Sở Tiểu Điềm vẫn an ủi anh để thỏa mãn cảm giác thành tựu “hư ảo” của mình.
Đoàn Tiêu kéo ngăn tủ ra nhìn.
Sở Tiểu Điềm lập tức muốn nhấc cao đầu, ngay cả liếc mắt cũng không muốn.
Sau đó cô nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Đoàn Tiêu: “Lần này bị dọa rồi.”
Ngăn kéo đóng lại, Sở Tiểu Điềm lập tức cúi đầu, ôm lấy anh: “Em nói mà, chắc chắn anh sẽ bị dọa, không sợ, không sợ nha.”
Đoàn Tiêu phối hợp dựa vào vai cô.
Tối qua cô say xỉn ngủ một đêm, sáng nay thức dậy mới đi tắm và gội đầu, cho nên cổ và tóc của cô đều có mùi thơm dịu nhẹ của loài hoa nào đó.
Và cả hơi thở đặc trưng của thiếu nữ ở trên người cô.
Sở Tiểu Điềm đang cười trộm, bỗng nhiên bị một sức mạnh đè lên tủ sách.
Anh không dùng quá nhiều sức, nhưng đủ khiến cô mất đi toàn bộ sức giãy giụa. Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn anh, sau đó chấp nhận nụ hôn đột ngột của anh.
Không biết sao anh dường như hơi nôn nóng, ngay cả hơi thở cũng không ổn định, nhưng dù là bàn tay đặt trên vai cô, hay động tác hôn cô đều vô cùng dịu dàng, giống như sợ làm tổn thương đến cô.
Không gian chật hẹp, hơi thở của người đàn ông bao trọn lấy cô, cho đến khi nụ hôn kết thúc. Đoàn Tiêu cắn nhẹ môi cô, anh nói: “Lần sau còn dọa anh nữa thì nhớ phải an ủi như vậy.”
Giọng nói ấm ức của Sở Tiểu Điềm trở nên hơi lắp bắp: “Em... Em có cố ý đâu. Có, có điều...”
Đoàn Tiêu nhìn vào mắt cô: “Có điều sao?”
Đôi mắt đen láy của Sở Tiểu Điềm có ánh nước lấp lánh, một lúc sau cô mới thì thầm: “Cho dù là vô tình, em cũng sẽ an ủi anh...”
Đoàn Tiêu mỉm cười, chỉnh lại mái tóc rối cho cô: “Ừ, em ngoan nhất.”
Sở Tiểu Điềm chỉnh lại: “Không phải em, Karl là ngoan nhất.”
“Nhớ nó rồi hả?”
“Nhớ nó và Tuyết Cầu... Cũng không biết hiện giờ hai đứa nó đang làm gì.”
“Vậy thì dọn dẹp nhanh lên, dọn nhà xong là có thể gặp bọn chúng rồi.”
Sở Tiểu Điềm lập tức đứng dậy xắn tay áo, định đi làm việc, bỗng nhiên cô nghe anh hỏi: “Đây là ai tặng em vậy?”
“Sao anh biết người ta tặng em?”
Sắc mặt Đoàn Tiêu hơi phức tạp: “Khó coi quá, không xứng với mắt nhìn của em.”
Sở Tiểu Điềm vui mừng, Úy Lam tặng cho cô rất nhiều thứ, có không ít món đồ kỳ quái nhưng mà Úy Lam vốn dĩ tinh nghịch, cô đã quen rồi.
Sở Tiểu Điềm dốc sức dọn dẹp đồ đạc, cho đến khi thở hổn hển bận rộn suốt một tiếng đồng hồ mới đột nhiên phát hiện ra một việc.
“Anh cố ý dẫn Karl và Tuyết Cầu đi để cho em nhanh dọn qua đó phải không?”
Đoàn Tiêu đang mặc áo thun trắng mà Trịnh Kiệt lấy cho, để lộ ra cánh tay màu lúa mạch rắn chắc. Lúc anh nhấc thùng lên, cơ bắp trên cánh tay nổi lên, ngay cả phần bụng cũng có thể nhìn thấy đường nét cơ bắp rõ ràng.
Sở Tiểu Điềm chỉ dọn dẹp thôi đã toát đầy mồ hôi, còn anh thì đã bận rộn cả buổi chiều, hơn nữa còn là người dốc sức nhất nhưng trông anh không có vẻ gì là mệt mỏi cả, cũng không thấy giọt mồ hôi nào, anh vẫn là dáng vẻ thoải mái. Hơn nữa, khi đối diện với câu hỏi của cô, sắc mặt anh không hề thay đổi: “Anh muốn em dọn qua đó, trực tiếp khiêng em và đồ đạc qua không phải nhanh hơn sao?”
“... Cũng đúng nhỉ.”
Sở Tiểu Điềm nhìn anh dễ dàng nhấc bổng cái thùng nặng, rồi cúi đầu nhìn cơ thể nhỏ nhắn của mình, cô lặng lẽ quay người đi làm việc.
Đến chiều, Lạc Bắc Sương tới rồi.
Đến cùng lúc còn có đám người Triệu Huy.
Sở Tiểu Điềm mở cửa, cô nhìn thấy Trình Nhượng và Lâm Phi Phàm cười híp mắt, nhưng cô lại nghe thấy giọng nói của Lạc Bắc Sương và Triệu Huy trước.
Hai người dường như đang cãi nhau.
Giọng nói của Lạc Bắc Sương rất lạnh lẽo hệt như vẻ ngoài của cô ấy, là kiểu chị gái mạnh mẽ lạnh lùng, ngay cả khi tranh cãi với người khác cũng lạnh băng, lời nói ra như kèm theo con dao sắc nhọn, có thể làm người ta bị thương trong vô hình.
Mà Triệu Huy... Triệu Huy là kiểu giọng Tứ Xuyên, khiến người ta không muốn nhớ cũng khó.
Hai người một người nói tiếng phổ thông, một người nói giọng phổ thông bằng tiếng Tứ Xuyên, giao tiếp không chướng ngại đã đành, còn rất lưu loát.
“... Hai người họ sao thế?”
“Gây thù chuốc oán rồi.” Trình Nhượng nói: “Lần trước cô Lạc đến thăm Tuyết Cầu, tên... Tên ngốc Triệu Huy không biết cô ấy, cho rằng cô ấy muốn trộm Tuyết Cầu nên đã cãi nhau. Vừa nãy gặp được ở bãi đậu xe, lúc Triệu Huy dừng xe không cẩn thận giành lấy vị trí cô Lạc muốn đậu vào...”
Sở Tiểu Điềm: “...”
“Không sao, Triệu Quang Quân không phải đối thủ của cô Lạc.”
Sở Tiểu Điềm bỗng bừng tỉnh, quả nhiên Triệu Quang Quân là Triệu Huy, vậy Thừa Nhượng chắc chắn là Trình Nhượng rồi.
Trình Nhượng cười không nói.
Nghiêm Nặc và Lâm Phi Phàm cùng lúc lấy ra mấy cuốn sách, nói một cách chân thành: “Thần tượng, Boss Phạn Âm, có thể cho tôi xin chữ ký không?”
Mấy cuốn này là “Linh oán”, “Cuốn sách kinh dị” và “Hung đồ”, đều là sách Sở Tiểu Điềm từng xuất bản.
Trình Nhượng giành lấy sách trong tay bọn họ: “Khiêm tốn, khiêm tốn chút, đừng làm khó chị dâu.”
Sở Tiểu Điềm cười ngượng ngùng: “Được chứ, lát nữa tôi ký cho các anh.”
Triệu Huy chỉ lo nói chuyện với Lạc Bắc Sương, không hề chú ý tới bên này. Lạc Bắc Sương khoanh tay trước ngực, giày cao gót “vô tình” giẫm lên đôi giày AJ của anh ta trong lúc đi ngang qua nhau.
Triệu Huy kêu lên, mặt đầy khó tin nhìn Lạc Bắc Sương đã bước vào cửa.
“... Chị dâu, cô ấy thật sự là bạn thân cô à? Sao tính cách khác cô nhiều như vậy?”
Sở Tiểu Điềm nói: “Tính cách Bắc Sương tốt biết mấy, anh thật là không biết thưởng thức.”
Lạc Bắc Sương cười chào hỏi với Đoàn Tiêu, cô ấy nói: “Anh Đoàn, tên họ Triệu kia thật sự là tinh anh trong công ty anh à? Sao như tên ngốc thế?”
Đoàn Tiêu thờ ơ nói: “Công ty lớn, người gì cũng có cả, làm quen là được.”
Triệu Huy: “...”
Trình Nhượng lắc đầu, nói cậu ta ngốc còn không tin, nói xấu bạn thân chị dâu, chẳng phải muốn bị ngược sao?
Đám người Trình Nhượng đã bắt đầu cởi áo khoác làm việc. Hai chiếc xe tải trống ở bãi đậu xe dùng để đựng đồ dùng, đồ trong phòng phần lớn đều đã đóng thùng xong, bọn họ chỉ cần khiêng từng thùng xuống, bỏ vào trong xe là được.
Sở Tiểu Điềm thừa dịp bọn họ không chú ý, kéo Lạc Bắc Sương vào phòng ngủ: “Hiện giờ trên Weibo như thế nào rồi? Tớ không dám xem.”
Lạc Bắc Sương nói: “Cậu leo lên top ba hot search, ngang hàng với những tiểu thịt tươi rồi.”
Sở Tiểu Điềm: “... Tớ còn muốn hỏi cậu, hot search là gì? Tại sao tớ lại xuất hiện trên đó?”
Hãy tha thứ cho cô, tuy rằng thỉnh thoảng cô có xem Weibo, nhưng cũng chưa từng theo dõi ai, mỗi lần xem thì sẽ tìm kiếm tên mà thôi, cô thật sự không rõ hot search đại diện cho điều gì.
Lạc Bắc Sương lấy điện thoại ra cho cô xem hot search và giải thích cho cô.
“Chẳng lâu sau nó sẽ xuống thôi.”
Sở Tiểu Điềm nhìn giây lát rồi nói: “Tớ nổi tiếng vậy ư?”
“Vẫn luôn nổi tiếng vậy mà.”
Sở Tiểu Điềm nói: “Thật ra tớ chỉ muốn mọi người theo dõi sách của tớ.”
Lạc Bắc Sương nói: “Cậu phải nghĩ thế này, thông thường mọi người đều có hứng thú với tác phẩm của những ngôi sao ca sĩ nhạc sĩ trước rồi mới thích con người họ. Mọi người thích tác phẩm của cậu như vậy, đương nhiên cũng sẽ thích cậu thôi.”
Sở Tiểu Điềm thở dài: “Điều này tớ cũng hiểu... À, Weibo của tớ thế nào? Bao nhiêu fan rồi?”
Lạc Bắc Sương nói: “Tạm thời cậu đừng nên xem vẫn hơn, xem xong có lẽ sẽ giật mình đó.”
“Là giật mình vì quá ít, hay quá nhiều?”
“Cách người bạn là Boss ngôn tình kia của cậu không xa nữa, cậu tin không?”
“... Tớ không tin.”
“Mới một ngày không thể nhiều vậy được, tớ chọc cậu đó, nhưng tốc độ tăng cũng đáng kể lắm. Sáng nay Weibo chính thức của công ty cậu đã chia sẻ bài đăng của cậu rồi. Hiện giờ rất nhiều blogger nổi tiếng, một số ngôi sao có danh tiếng cũng đăng bài lên Weibo nói thích cậu, cho nên fan Weibo của cậu tăng rất nhanh.” Lạc Bắc Sương nói: “Tối qua cậu trả lời hai bình luận của người hâm mộ phải không? Thỉnh thoảng tình huống đặc biệt có thể như vậy, nhưng vẫn nên bớt trả lời thì hơn. Bởi vì làm thế thì tất cả người hâm mộ đều muốn cậu trả lời, mỗi ngày đều sẽ tag cậu, chắc chắn cậu không trả lời hết được. Thi thoảng trả lời vài bình luận quan trọng là được, phương diện này người bạn Úy Lam kia của cậu chắc có kinh nghiệm, có gì cậu hỏi cậu ấy nhiều chút về cách quản lý Weibo như thế nào.”
Thực ra, từ sau khi công khai giới tính của Phạn Âm, người hâm mộ của cô đều phát điên, bằng không cũng sẽ không lên hot search nhanh như thế.
“À, cậu biết cô tiểu thư nhà ông chủ tớ mà nhỉ.”
Sở Tiểu Điềm nhìn ra ngoài: “Người muốn Đoàn Tiêu làm vệ sĩ riêng?”
“Chính là cô ta. Tớ nói cậu nghe, dạo này tớ mới biết cô ta cũng là người hâm mộ sách của Phạn Âm, mỗi lần đọc đều bị dọa không nhẹ nhưng vẫn rất thích đọc. Bỗng nhiên hôm nay cô ta đến công ty, vẻ mặt như mới được làm mới thế giới quan, tớ hỏi cô ta bị sao, cô ta nói hôm nay mới biết tác giả thần tượng của cô ta là con gái. Ảo tưởng tan thành mây khói rồi!” Lạc Bắc Sương ôm bụng cười ngặt nghẽo: “Mẹ ơi, đáng yêu chết tớ mất, cậu biết không? Cô ta vẫn luôn ảo tưởng cậu là một anh đẹp trai đó.”
Sở Tiểu Điềm: “...”
Cô bỗng cảm thấy đáng thương cho cô Châu này, nhìn trúng “vệ sĩ” thực chất là ông chủ của Long Phong Đặc Vệ, căn bản không thể nào làm vệ sĩ riêng của cô ta, tác giả mình thích, vẫn luôn cho rằng người đó là nam, nhưng đột nhiên lộ ra tin người đó là nữ...
“... Đột nhiên tớ cảm thấy chột dạ ghê.” Sở Tiểu Điềm nói: “Sẽ không có rất nhiều bé đáng yêu cho rằng tớ là nam, yêu tớ đấy chứ?”
“Vậy thì chưa chắc.”
Lạc Bắc Sương nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Trong lòng rất nhiều người hâm mộ sách, Phạn Âm chính là Boss thần bí và lạnh lùng, giống hệt như người đàn ông của cậu. Nhưng ai biết được, thực ra cô ấy là cô gái nhỏ như cậu chứ.”
“Bọn họ nói cái này là gì nhỉ, tương phản?”
Mặc dù gương mặt của Sở Tiểu Điềm nhỏ nhắn, nhưng có chút mũm mĩm, bị cô ấy nhéo thì miệng chu lên: “Tớ đã hơn hai mươi tuổi rồi, không phải cô gái nhỏ nữa.
“Với khuôn mặt này của cậu, cũng không hơn mười bảy tuổi. Tớ thấy kỳ lạ quá, lúc sinh nhật mười bảy, mười tám tuổi của cậu, có phải cậu đã gặp thần tiên nào đó phong ấn tuổi tác của mình lại rồi không. Suốt ngày thức thâu đêm nhưng đến cả quầng thâm mắt cũng không có. Sau này ‘Hung đồ’ quay phim, nói không chừng sẽ có rất nhiều người muốn cậu làm ngôi sao quay quảng cáo đó.”
...
Triệu Huy rất dốc sức, đi đi lại lại năm chuyến khiêng thùng lớn. Đến chuyến thứ sáu, anh ta vừa ra khỏi thang máy, đến gần bãi đậu xe, chuẩn bị để đồ lên xe thì nghe thấy tiếng điện thoại. Anh ta một tay cầm điện thoại, không cẩn thận làm nghiêng thùng, làm đồ bên trong rơi ra không ít.
Anh ta vội vàng đặt thùng xuống, kết quả vừa cúi đầu thì va phải đôi mắt của đầu lâu kia.
Trong hốc mắt đen thui của đôi mắt đầu lâu kia tỏa ra ánh sáng xanh u ám, trông tối tăm và hiểm ác.
Bãi đậu xe tối đen không một bóng người.
Triệu Huy cứng ngắc nhìn đầu lâu kia một lúc, rồi rùng mình: “Sao chị dâu lại có món đồ dọa người đến vậy, dọa chết tôi rồi, mẹ kiếp.”
Anh ta khom người nhặt lên nhìn, cũng may không bị hỏng. Anh ta vội vàng bỏ đồ vào trong thùng, rồi nhặt những món đồ khác lên.
“... Đây là gì?”
Sau khi đồ trong thùng rơi ra, có một tài liệu vừa hay cũng rớt ra.
Bên trên viết hợp đồng xuất bản “Cuốn sách kinh dị 2”.
Triệu Huy dụi mắt, ngỡ ngàng, lòng thầm nghĩ sao ở đây lại có thứ này? Là ai không cẩn thận vứt vào trong sao?
Anh ta nhìn xung quanh, ôm lấy lồ ng ngực đập điên cuồng của mình, anh ta nuốt nước bọt, dè dặt mở ra...
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.