🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sở Tiểu Điềm hùng hồn nói, anh sẽ không ghen đâu.

Dù sao đó chỉ là một bài đăng Weibo của ngôi sao không quen biết, tuy rằng đang tỏ tình với Phạn Âm nhưng dẫu sao cũng không phải thật sự tỏ tình với cô, anh Đoàn của cô sẽ không ghen tuông vô cớ như thế.

Úy Lam gửi meme mỉm cười: Vậy thì chưa chắc. Có được cô gái như cậu, bất cứ người đàn ông nào cũng bắt buộc phải chuẩn bị ghen mọi lúc, nhưng muốn hoàn toàn kiềm chế không ghen là chuyện không thể nào.

Tạm thời không nói đến cuộc sống đời thực như thế nào, nhưng thân phận Phạn Âm này định sẵn là có quá nhiều người yêu thích, thậm chí là say đắm.

Ngôi sao này chỉ là một trong số đó.

Nhưng điều khiến Sở Tiểu Điềm không ngờ được rằng chuyện này đã lên men rồi.

Bởi vì tiểu thịt tươi họ Trương dạo gần đây rất nổi tiếng tỏ tình với “nữ thần”, cho nên có rất nhiều người hâm mộ liên tục noi theo, không ngờ tác giả nam thần nhiều người hâm mộ nhất lại là nữ thần, bất ngờ đã đành, còn có rất nhiều người hâm mộ liên tục bày tỏ có cảm giác trái ngược đáng yêu lạ kỳ.

Sở Tiểu Điềm lướt bình luận, không ngờ nhìn thấy có người hâm mộ chụp màn hình bình luận cô trả lời người đọc lúc trước.

Đặc biệt là câu cô trả lời người đọc – Người ta sợ thật đó, hu hu hu.

Sau đó, người hâm mộ bắt đầu trở nên sôi nổi.

Có người bình luận “Khoan đã, Boss Phạn Âm là nữ, nói không chừng còn là... một cô gái rất nhát gan?”

Cho nên mới nói, lẽ nào Boss Phạn Âm sợ thật?

Bình luận này nhanh chóng trở thành bình luận nổi bật top một, người bên dưới liên tục nói – Tôi âm thầm tưởng tượng một chút, không ngờ tưởng tượng ra cảnh Boss Phạn Âm vừa cắn ngón tay sợ hãi, vừa gắng gượng viết cốt truyện kinh dị...

“Chắc chắn không phải! Dù Boss Phạn Âm là nữ thì cũng là một nữ thần xem phim kinh dị đến tê dại đó!”

“Tôi cảm thấy có khả năng, biết đâu chính vì tưởng tượng cốt truyện đáng sợ quá nhiều, đã dọa mình chết dở trước, rồi viết vào trong tiểu thuyết dọa chúng ta...”

Sở Tiểu Điềm lặng lẽ che mặt.

Chuyện này cũng đoán được, vậy thì mắc cỡ quá.

Lúc này, bỗng nhiên biên tập của nhà xuất bản gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô có nghĩ đến việc mở buổi ký tặng sách không.

Dựa vào số lượng tiêu thụ sách xuất bản cơ bản và danh tiếng của Phạn Âm, cộng thêm dạo gần đây “Hung đồ” đã ký hợp đồng chuyển thể thành phim thì mở buổi ký tặng tuyệt đối không cần phải lo lắng về độ yêu thích.

Sở Tiểu Điềm nói trước mắt mình không có suy nghĩ này.

Biết đâu rất lâu về sau cô sẽ muốn dùng cách này để tiếp xúc, cảm ơn người đọc của mình, nhưng hiện tại, cô vẫn chưa muốn lộ diện bằng cách này.

Biên tập của nhà xuất bản cũng hiểu tính cách của cô, cô ấy nói thêm một số lợi ích, thấy cô vẫn không rung động nên cũng thôi.

Bởi vì cũng từng hợp tác với Úy Lam, cho nên cuối cùng biên tập của nhà xuất bản nói một câu, hai năm nay cô ấy cũng làm không ít việc với Úy Lam nhưng Úy Lam cũng không muốn mở buổi ký tặng.

Sở Tiểu Điềm hơi ngạc nhiên.

Cô cho rằng dựa vào tính cách hoạt bát của Úy Lam, cô ấy chắc sẽ muốn mở buổi ký tặng, dù sao hai năm nay cô ấy cũng hoạt động rất sôi nổi trên Weibo, thường xuyên đăng tải một số chuyện trong cuộc sống hàng ngày, hơn nữa rất hay đăng một số mẩu chuyện ngắn về tình cảm. Mặc dù hai phần ba số người trong nhóm người hâm mộ đông đúc của cô ấy thích sách và con chữ của cô ấy, nhưng vẫn còn một phần ba người thích cô ấy.

Sở Tiểu Điềm hỏi Úy Lam: Tại sao cậu không muốn mở buổi ký tặng?

Một lúc sau Úy Lam mới trả lời: Bởi vì tớ quá xinh đẹp, sợ lộ diện sẽ tạo ra khung cảnh chen chúc, ha ha ha.

Sở Tiểu Điềm: “...”

Úy Lam: Đùa thôi, cậu biết trước kia tớ vẫn đang học đại học ở nước Y mà, rất ít khi về nước. Hơn nữa, người nhà tớ cũng không hy vọng tớ lộ diện bằng cách quá phô trương.

Nói vậy thì Sở Tiểu Điềm hiểu rồi, lúc cô quen biết Úy Lam, cô vừa mới tốt nghiệp, còn Úy Lam vẫn đang học, tuổi cô ấy nhỏ hơn cô một chút, vả lại gia cảnh cô ấy cũng tốt. Tuy rằng cô ấy đã là một tác giả ngôn tình vô cùng xuất sắc, nhưng e rằng sau khi tốt nghiệp, người nhà vẫn hy vọng cô ấy phát triển ở lĩnh vực khác.

Đoàn Tiêu đi ngang qua phòng nghỉ ngơi, Karl đi theo bên cạnh.

“Ôi trời, đây là ngôi sao thứ mấy rồi? Cứ tiếp tục như vậy thì gay rồi?”

“Hết cách, ai bảo chị dâu chúng ta lợi hại, có nhiều ngôi sao tỏ tình với cô ấy như thế.”

“Sếp không ghen đấy chứ?”

“Ghen có tác dụng gì, bây giờ mọi người đều biết Phạn Âm là nữ rồi, còn sửa xưng hô gọi nữ thần, tỏ tình với cô ấy nữa.”

Đoàn Tiêu dừng bước, Karl bên cạnh cũng dừng theo, nó ngẩng đầu nhìn anh.

Karl trước giờ luôn nhạy cảm với cảm xúc của chủ nhân, lúc này nó cảm nhận rõ ràng trên người Đoàn Tiêu tỏa ra áp suất thấp, vì vậy cũng khẽ sủa như đón kẻ địch.

Giọng nói bên trong dừng lại, Lâm Phi Phàm nhìn ra ngoài, sắc mặt bỗng thay đổi: “Sếp, Sếp...”

“Các cậu vừa mới nói.” Đoàn Tiêu khựng lại, giọng điệu và sắc mặt lạnh lùng đến dọa người: “Ai tỏ tình với ai cơ?”

Lâm Phi Phàm “a” một tiếng, một tay đưa ra sau lưng liều mạng cầu cứu, mà ba người khác trong phòng đã câm như hến, thở cũng không dám thở mạnh, làm gì có ai dám tới cứu anh ta.

“Là... Có người tỏ tình với chị dâu trên Weibo... À không, là tỏ tình với Phạn Âm.” Lâm Phi Phàm liều mạng nói: “Sếp, anh cũng biết đó, danh tiếng của Phạn Âm lớn thế nào, nhưng mà chị dâu... Mọi người đều không biết cô ấy là chị dâu, cho nên...”

Anh ta còn chưa nói xong, Đoàn Tiêu đã xoay người, lạnh lùng vứt lại một câu nói: “Sao cậu biết không có?”

Sở Tiểu Điềm đeo dây xích cho Tuyết Cầu, vừa mở cửa thì thấy Đoàn Tiêu đang bước ra khỏi thang máy.

“Sao anh về rồi?”

“Đi đâu vậy?”

“Em muốn dẫn Tuyết Cầu ra khu vui chơi gần đây dạo một vòng.”

“Anh đi với em.”

“Buổi chiều anh không bận à?”

“Bận.”

Đoàn Tiêu cầm lấy dây xích trong tay cô.

“Bận chuyện gì?”

“Làm vệ sĩ của em.”

Sở Tiểu Điềm: “???”

Cô mau chóng đuổi theo, ôm lấy cánh tay anh: “Có phải anh nhớ em rồi không? Nóng lòng muốn gặp em, cho nên mới về nhà à?”

Sở Tiểu Điềm cảm thấy da mặt của mình thật là càng ngày càng dày.

Đoàn Tiêu hỏi ngược lại: “Em không muốn gặp anh hả?”

“Buổi sáng chúng ta mới tách nhau mà.”

Đoàn Tiêu dừng lại.

Sắc mặt của anh trùng xuống một cách dễ nhận ra, thậm chí Sở Tiểu Điềm cảm thấy hơi lạnh ấp ủ trong đáy mắt anh.

“Vậy là trong mấy tiếng cách xa này, em không hề nhớ anh, cũng không muốn gặp anh.”

“Đương nhiên không phải rồi!” Sở Tiểu Điềm lập tức tỏ thái độ: “Em chẳng phải đang muốn dẫn Tuyết Cầu đi dạo một vòng, nhân tiện đến thăm anh sao?”

Đoàn Tiêu: “Phải không?”

Sở Tiểu Điềm gật đầu: “Tuyết Cầu có thể làm chứng.”

Cô thấy sắc mặt Đoàn Tiêu tốt lên, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Cô cảm thấy tâm trạng hôm nay của chàng vệ sĩ nhà cô không tốt lắm, cho nên chiều hôm nay đều đang nghĩ cách chọc anh vui. Mà Đoàn Tiêu ngoại trừ sầm mặt trong giây lát kia thì không hề biểu hiện ra tâm trạng không vui.

Vì vậy Sở Tiểu Điềm âm thầm lấy điện thoại hỏi Úy Lam: Tớ cảm thấy cảm xúc hôm nay của bạn trai mình không bình thường, không lẽ anh ấy...

Úy Lam trả lời: Ghen rồi?

Sở Tiểu Điềm: ... Có khả năng không?

Úy Lam: Hay là thử xem?

Sở Tiểu Điềm: Thử thế nào?

Úy Lam: Để tớ nghĩ thử...

Hai người lại thương lượng vài câu, Sở Tiểu Điềm suy tư nhìn Đoàn Tiêu. Anh đang cho một tay vào túi, dắt Tuyết Cầu bước đi chậm rãi dưới ánh mặt trời,.

“Tuyết Cầu.”

Sở Tiểu Điềm gọi.

Tuyết Cầu rất nghe lời dừng bước, quay người lại, đi về phía cô. Đoàn Tiêu cũng vì thế mà dừng lại, quay đầu nhìn cô.

Sở Tiểu Điềm nói như vô tình: “Hôm nay Weibo của em rất nhộn nhịp, nhận được rất nhiều lời tỏ tình.”

Vẻ mặt Đoàn Tiêu rất bình tĩnh.

Bình tĩnh như nghe cô nói một câu “Trưa nay em ăn bít tết đó nha.”

Sở Tiểu Điềm bĩu môi, lòng thầm nghĩ anh quả nhiên không ghen mà.

Thật sự có hơi đáng tiếc.

Cô đang cảm thấy thất vọng, bỗng nghe thấy Đoàn Tiêu u ám nói một câu: “Cuối cùng em đã phát hiện rồi.”

Sở Tiểu Điềm chớp mắt.

Cô phát hiện cái gì?

“Em cảm thấy anh và những người đàn ông hở tí là ghen tuông có gì khác biệt?”

Sở Tiểu Điềm vừa định vắt óc suy nghĩ nói ra một đống khác biệt, chẳng hạn như nói anh độ lượng, hào phóng, bao dung gì đó. Kết quả, cô vẫn chưa lên tiếng đã nghe anh thờ ơ nói: “Khác biệt chính là, không có khác biệt.”

Sở Tiểu Điềm: “...”

Thì ra ...

Anh cũng sẽ ghen!

Buổi tối, ngày * tháng *, vừa qua mười hai giờ, người đọc của “Cuốn sách kinh dị 2” vừa mới lướt xong bình luận làm mới, có một số người đi xem Weibo thì phát hiện Boss Phạn Âm của bọn họ lại đăng một bài Weibo mới!

“Cảm ơn lời tỏ tình của mọi người, tuy rằng tôi đã có người trong lòng, nhưng tình yêu của Phạn Âm vẫn có thể chia cho các bạn một chút [Mỉm cười].”

Bài đăng này vừa lên, người hâm mộ lập tức bùng nổ.

Từ sau khi Phạn Âm tiết lộ giới tính là nữ, bọn họ suy đoán rất nhiều chuyện liên quan đến cô, chẳng hạn như vẻ ngoài, tuổi tác, tính cách, rốt cuộc gan cô lớn hay nhỏ... Sau khi có một tiểu thịt tươi ngôi sao tỏ tình, người hâm mộ thích Phạn Âm, người hâm mộ của mấy ngôi sao tỏ tình với Phạn Âm, và cả một số người qua đường hóng chuyện chưa từng đọc qua sách của Phạn Âm đều tự tổ chức hoạt động tỏ tình Phạn Âm.

Đây là bài đăng Weibo thứ ba sau khi Phạn Âm công khai nói rõ thân phận của mình.

“Nói vậy là Phạn Âm là phụ nữ đã kết hôn?”

“Chưa chắc, biết đâu chỉ có bạn trai mà thôi, hoặc là chỉ có người mình thích. Dù sao cũng chỉ là có người trong lòng mà thôi! Mọi người đừng suy đoán lung tung!”

“Vậy là Phạn Âm trong đời sống hiện thực đã có người trong lòng, chỉ yêu một người, nhưng tình yêu của ‘Phạn Âm’ có thể chia cho chúng ta một chút?”

“Nhỏ mọn quá đó, Boss Phạn Âm! Sao có thể chỉ một chút chứ!”

Tối hôm đó, Sở Tiểu Điềm đăng Weibo xong thì lặng lẽ mở cửa phòng sách, nhìn ra bên ngoài.

Để tránh cho buổi tối cô ra ngoài thấy sợ hãi, đèn trong phòng luôn được mở, mà Đoàn Tiêu không muốn làm phiền cô, nên đã giải quyết công việc ở phòng ngủ bên cạnh.

Anh dường như vẫn chưa xong việc, trong phòng rất yên tĩnh.

Thường ngày Đoàn Tiêu chắc chắn sẽ không thường xuyên lướt Weibo, chắc anh tạm thời vẫn chưa phát hiện bài đăng mà cô đăng.

Sở Tiểu Điềm lại ngồi xuống bên cạnh máy tính.

“Cuốn sách kinh dị 2” đã đăng tải mấy tháng, gần kết thúc rồi. Là tổng kết của chuỗi series này, cô bắt buộc phải viết hoàn chỉnh đoạn kết.

Cho nên lúc làm việc, cô nhất định phải tập trung toàn bộ tinh thần.

Nửa tiếng sau, đã gần một giờ, tinh thần của cô rất tốt.

Mà chính vì tinh thần quá tốt, đầu óc quá sôi động, chẳng bao lâu sau cô đã cảm thấy da đầu tê dại.

Càng đến kết, suy nghĩ kh*ng b* kia càng nặng nề.

Không được rồi...

Sở Tiểu Điềm rùng mình, ôm gối chạy vào phòng Đoàn Tiêu.

Đoàn Tiêu nhìn đồng hồ, đã sắp một giờ rồi.

Anh cau mày.

Anh biết mấy hôm nay Sở Tiểu Điềm phải suy nghĩ kết thúc, mà buổi tối là lúc cảm hứng của cô tốt nhất, cho nên mấy ngày gần đây anh đều nới thời gian cho cô.

Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, cô thức đêm dữ dội quá rồi.

Anh đang định qua tìm cô, bỗng nhiên tiếng gõ cửa vang lên.

Đoàn Tiêu mở cửa ra.

Sở Tiểu Điềm ôm gối, rưng rưng nước mắt đứng bên ngoài.

Đoàn Tiêu nhìn vào đôi mắt ngập nước của cô, ngẩn người.

“Em, em, em sợ.” Cô gái ngoài cửa khịt mũi, cô giang tay, gối trong tay rớt xuống đất.

Cô cúi đầu nhìn, khịt mũi, rồi lại ngẩng đầu lên, cô giơ cánh tay, nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương: “Ôm ôm.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.