Đoàn Tiêu nhấc tay, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên: “Em sợ cái gì?”
Sở Tiểu Điềm chớp mắt, không nói, chỉ dùng ánh mắt đáng thương “Em cũng không biết, nhưng rất sợ hãi, cho nên anh ôm em được không?” để nhìn anh.
Đoàn Tiêu bỗng khom người ôm ngang người cô, quay người đi vào phòng, anh đặt cô lên giường.
Sở Tiểu Điềm bất ngờ bị anh đặt lên giường, hai tay cô còn ôm lấy cổ anh theo bản năng. Cô cho rằng anh sẽ tách ra ngay, nhưng không ngờ anh trực tiếp nằm lên phía trên cô, anh cụp mắt, nhìn cô từ trên cao.
“Tác giả viết tiểu thuyết kinh dị đều nhát gan như em, hở tí là bị thứ mình nghĩ ra dọa sợ à?”
“Chắc... Không phải đâu. Vốn dĩ gan em rất nhỏ mà.” Sở Tiểu Điềm chột dạ, giọng nói ngày càng nhỏ: “Em cũng không biết tại sao...”
Đoàn Tiêu nhìn cô một lúc, bỗng cong khóe miệng, khẽ cười.
Sở Tiểu Điềm nghe được niềm vui trong giọng cười của anh, cô vừa xấu hổ vừa tức giận, đấm anh một cái: “Anh... Anh còn cười nữa!”
Đoàn Tiêu nắm lấy tay cô để trước ngực mình, anh cúi đầu hôn cô một cái: “Anh xin lỗi, anh biết em thật sự sợ hãi.”
“Nhưng anh rất vui.”
Sở Tiểu Điềm khó hiểu nhìn anh, chuyện này có gì đáng vui mừng chứ?
“Anh vui vì vào lúc quan trọng như vậy, em sợ hãi như vậy mà còn có thể nghĩ đến việc tìm anh.”
Sở Tiểu Điềm ấm ức: “Em không tìm anh thì tìm ai đây. Tuyết Cầu đã ngủ say rồi, Karl cũng không ở đây...”
Nét cười trong mắt Đoàn Tiêu càng thêm rõ ràng.
Nhưng rất nhanh anh trở nên nghiêm túc: “Tiểu Điềm, em phải biết rằng những thứ em sợ hãi kia không hề tồn tại.”
Sở Tiểu Điềm gật đầu, chu môi: “Em biết chứ, nhưng em vẫn không kìm được nỗi sợ hãi, có cách gì đây.”
Nếu cô không nhập tâm vào trong tiểu thuyết, cũng sẽ không viết ra được cốt truyện kín kẽ như thế.
Cô đang tìm kiếm ý tưởng trong bóng tối, gặp những thứ vô cùng đáng sợ, nên không thể tránh khỏi sự sợ hãi này.
“Chờ viết xong cuốn này thì dừng một thời gian đi.” Đoàn Tiêu vuốt nhẹ má cô: “Em mệt quá rồi, cần nghỉ ngơi.”
Nửa khuôn mặt của Sở Tiểu Điềm cọ vào lòng bàn tay anh, cảm nhận nhiệt độ của bàn tay, cả trái tim cô trở nên ấm áp.
“Vậy phải đợi em viết xong kết thúc đã... Bỗng nhiên em cảm thấy áp lực lớn quá à...”
Thực ra, từ khi “Cuốn sách kinh dị 2” bắt đầu đăng tải, áp lực của cô đã rất lớn, bởi vì độ nổi tiếng của bộ đầu tiên càng ngày càng tăng, bộ thứ hai mới bắt đầu đã nhận được chờ mong và hối thúc của rất nhiều người. Lúc đầu, áp lực của cô cực lớn, dần dà mới bước vào trạng thái ổn định.
Bây giờ đến lúc kết thúc, cảm giác căng thẳng lúc đầu lại xuất hiện. Mấy ngày gần đây cô đều ngủ rất muộn, luôn lo lắng mình viết kết thúc không hay, khiến những người đọc theo dõi lâu như vậy cảm thấy thất vọng.
Đoàn Tiêu nằm bên cạnh cô, để cô dựa vào lòng mình, anh ôm lấy cô: “Anh từng nói với em, từ năm mười tám tuổi anh đã bắt đầu làm nhiệm vụ một mình chưa?”
“Mười tám tuổi? Mới thành niên à?”
Đoàn Tiêu gật đầu: “Đúng vậy, hơn nữa bắt đầu từ lần đầu tiên, chưa từng có nhiệm vụ nào thất bại.”
Sở Tiểu Điềm nói: “Lợi hại quá.”
“Không tính là lợi hại.” Đoàn Tiêu sờ mái tóc mềm mại của cô, anh nói: “Người thật sự lợi hại là người anh tin cậy, chưa từng khiến anh phải thất vọng.”
“Em biết người anh tin cậy nhất hiện giờ là ai không?”
“Ai vậy?”
Đoàn Tiêu không nói, chỉ nhìn cô.
Trong bóng tối, Sở Tiểu Điềm nhìn được bóng dáng phản chiếu của mình trong con ngươi sâu thẳm của anh.
“Là em.” Đoàn Tiêu nhẹ nhàng ôm mặt cô, bình tĩnh nói: “Người anh tin tưởng nhất là em, cho nên em cũng phải tin vào bản thân mình.”
Sở Tiểu Điềm ngẩn người, gật đầu.
Từ lần đầu gặp mặt Đoàn Tiêu, cô có thể cảm nhận rõ ràng sự mạnh mẽ của anh, đó không chỉ đến từ vẻ ngoài cứng rắn mạnh mẽ của anh, mà phần hơn là từ nội tâm kiên cố không thể sụp đổ kia.
Trên người anh có thứ khiến người khác vô cùng tin cậy, cho dù anh im lặng, khiêm tốn, không biểu hiện ra ngoài sự tự tin mãnh liệt nhiều như thế nào, cũng có thể khiến người ta tin tưởng, mọi nguy hiểm ở trước mặt anh đều có thể được anh giải quyết dễ dàng.
Cảm giác vô cùng an toàn đó là thứ mà chỉ có anh mới có thể mang đến cho cô.
Sở Tiểu Điềm bỗng không còn thấy lo lắng gì nữa, cô vùi đầu vào vai anh, làm nũng.
“Em vẫn còn sợ thì phải làm sao?”
Đoàn Tiêu nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Lần sau lúc em viết, anh sẽ ngồi trong phòng sách, lúc em sợ thì nhìn anh.”
Sở Tiểu Điềm im lặng tưởng tượng khung cảnh đó, u sầu nói: “Không được, như vậy em sẽ viết cốt truyện kinh dị thành tiểu thuyết tình yêu mất...”
Đoàn Tiêu cười trong yên lặng: “Vậy em nói xem, phải làm thế nào?”
“Anh ôm em được rồi, anh ôm em thì em không sợ gì nữa hết.”
“Được, anh ôm em.”
Đoàn Tiêu nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn lên môi cô: “Bắt đầu từ bây giờ, chỉ cho phép em nghĩ đến anh, đừng nghĩ đến những thứ khác nữa.”
“... Dạ.”
Thực ra, cho dù anh không nói như vậy thì Sở Tiểu Điềm cũng không nghĩ đến thứ khác nữa rồi.
Những tưởng tượng bay bổng trong đầu cô đã biến mất sạch sẽ, hiện giờ trong mắt, trong đầu cô chỉ có người đàn ông trước mặt, không còn gì khác.
Cho đến khi sắp ngủ say, Sở Tiểu Điềm mới chợt nhớ ra: “Máy tính của em... Vẫn chưa tắt.”
“Anh đi.”
Đoàn Tiêu đứng dậy đi vào phòng sách, mở màn hình muốn xem thử cô đã lưu bản thảo hay chưa, để tránh tắt máy sẽ mất thứ quan trọng, nhưng anh phát hiện Sở Tiểu Điềm đã lưu bản thảo và tắt nó đi, giao diện trên máy tính đang mở ra, bên trên là Weibo của cô.
Trên đó vẫn còn hiển thị bài đăng Weibo mới nhất mà cô vừa đăng cách đây không bao lâu – Cảm ơn lời tỏ tình của mọi người, mặc dù tôi đã có người trong lòng, nhưng tình yêu của Phạn Âm vẫn có thể chia sẻ cho các bạn một chút [Mỉm cười].
Có người trong lòng.
Ánh mắt của anh dừng lại ở bốn chữ kia.
Bình luận hot của người hâm mộ nói “Mặc dù không biết trong đời sống hiện thực Phạn Âm là người phụ nữ như thế nào, nhưng người có được trái tim của cô nhất định rất may mắn.”
Đúng thế.
Sao anh không may mắn được chứ?
Đoàn Tiêu cúi đầu, mỉm cười, anh tắt máy tính rồi đứng dậy quay lại phòng ngủ.
“Anh đi đâu thế?” Sở Tiểu Điềm mơ mơ hồ hồ duỗi tay, cô lập tức cảm nhận được người đàn ông dựa gần, ôm cô vào lòng.
“Đi tắt máy tính cho em.”
“... Vậy anh có đọc trộm kết cục em viết không đấy?”
“Không có.”
“Không có thật à?”
“Anh không đọc trộm kết cục, nhưng nhìn thấy thứ khác.”
“Gì thế?”
“Weibo của em.” Giọng nói trầm thấp quyến rũ của Đoàn Tiêu vang bên tai cô, anh nói từng câu từng chữ: “Bài đăng Weibo em nói mình có người trong lòng kia.”
Một lúc sau.
Sở Tiểu Điềm nhốt mình vào trong chăn, lăn tới lăn lui, khi được anh ôm, cô còn xấu hổ muốn lăn xuống giường, trốn đi.
...
Kết cục thuận lợi hơn cô tưởng tượng rất nhiều, trong ba ngày đăng tải cuối cùng, cô đã gửi kết cục cho biên tập và Úy Lam đọc.
Biên tập vẫn khâm phục đầu óc tưởng tượng ngoài sức tưởng tượng của cô, đồng thời cảm thán, tỏ ý kết cục này tuyệt đối không vấn đề.
Úy Lam thì tỏ ý mặc dù kết cục rất hoàn hảo, rất đáng sợ, thực sự là một kết cục tổng kết chuỗi series... Nhưng cô ấy vẫn muốn đọc thêm ba trăm chương nữa, cho nên Boss Phạn Âm à, cậu mau viết thêm bộ thứ ba đi!
Sở Tiểu Điềm: ... Tớ từ chối, trí tưởng tượng của tớ đã dùng hết vào series này rồi.
Úy Lam: Vậy cậu đã mường tượng ra cuốn tiếp theo chưa?
Sở Tiểu Điềm: Mới nghĩ sơ sơ đại cương thôi, về cơ bản đã xác định phải viết gì, nhưng tớ chắc chắn phải nghỉ ngơi một thời gian nữa mới tiếp tục.
Úy Lam: Cũng đúng. Năm tháng nay thật sự vất vả cho cậu rồi, tiếp theo nghỉ ngơi thật tốt. À, cậu có muốn đến chỗ tớ chơi không?
Sở Tiểu Điềm vẫn chưa trả lời, Úy Lam đã nói: Thật là muốn gặp cậu quá đi, trước giờ muốn gặp nhưng không có cơ hội. Hiếm khi cậu rảnh rỗi, cũng viết xong tiểu thuyết rồi, chi bằng nhân dịp này gặp mặt chút?
Sở Tiểu Điềm: Được đó.
Cô thật sự rất muốn gặp Úy Lam, cô và Úy Lam đã quen biết nhau hơn hai năm rồi, quan hệ của hai người luôn rất tốt đẹp, Úy Lam cũng là người duy nhất biết gan cô rất nhỏ ngoài Lạc Bắc Sương ra. Mỗi lần cô sợ hãi đến mức sắp sụp đổ, Úy Lam luôn nghĩ đủ mọi cách để chọc cô, an ủi cô, để cô bình tĩnh lại.
Thực ra, cũng nhờ có nhiều ý tưởng kỳ lạ và những món đồ chơi kỳ quái mà cô ấy tặng cho cô nên lá gan của cô cũng lớn hơn lúc ban đầu rất nhiều. Cũng là nhờ Úy Lam giúp cô không ít nên cô mới viết đến hiện tại, nổi tiếng như bây giờ.
Trước kia Úy Lam vẫn đang học ở nước Y, rất ít khi về nước, cho nên hai người mãi không có cơ hội gặp mặt. Bây giờ cô ấy quay về rồi, hai người lại cùng ký hợp đồng chuyển thể thành phim. Úy Lam còn ký một lúc hai cuốn, gần như là tin tốt này chồng lên tin tốt khác, cũng đã đến lúc nên gặp mặt chúc mừng rồi.
Có điều, cô không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy. Vào ngày thứ hai sau khi bọn họ quyết định, Úy Lam bỗng nhiên hỏi cô đang ở đâu.
Khi đó Sở Tiểu Điềm đang đi dạo trung tâm thương mại, bởi vì sắp tới lễ Giáng sinh rồi nên cô định mua ít quà tặng cho mọi người.
“Tớ đang đi dạo ở trung tâm thương mại **, sao thế?”
ÚY Lam nói: “Tớ đến thành phố C rồi.”
Sở Tiểu Điềm: “!!!”
“Cậu đến lúc nào, sao không nói trước cho tớ biết vậy!!!”
Úy Lam: “Tạo bất ngờ cho cậu mà. Thực ra, tớ vốn định hai ngày nữa mới đến tìm cậu, vừa hay hôm nay đến đây giải quyết ít việc. Nếu cậu tiện thì gặp mặt chút nhé?”
Nhà của Úy Lam cách thành phố C không xa, lái xe cũng chỉ mất hai ba tiếng.
Sở Tiểu Điềm: “Được, cậu ở đâu, gửi định vị cho tớ, bây giờ tớ đến tìm cậu.”
Úy Lam gửi định vị cho cô, Sở Tiểu Điềm nhìn một lúc, phát hiện cô vừa hay đang ở trung tâm thành phố, cách chỗ đó không gần, nhưng cũng không xa.
Đúng lúc cô đang lựa quà, nên đã chọn luôn quà cho Úy Lam. Sau đó cô lập tức về nhà bỏ những món đồ khác lại, và cầm quà ra ngoài.
Vốn dĩ trong hầm để xe có hai chiếc xe, một chiếc là xe jeep của Đoàn Tiêu, một chiếc là xe Mercedes mà thỉnh thoảng ngày thường anh cũng sẽ lái ra ngoài.
Sáng nay Đoàn Tiêu không đến công ty, có tài xe lái một chiếc xe khác đến đón cho nên hai chiếc xe của anh đều ở trong hầm. Sở Tiểu Điềm do dự một lúc, cô lấy chìa khóa xe Mercedes, định tự mình lái xe tới đó, muốn chở Úy Lam đi đâu cũng tiện.
Mặc dù cô không có xe, nhưng trước kia trong nhà có, thỉnh thoảng cô cũng sẽ lái ra ngoài. Buổi tối, lúc Lạc Bắc Sương uống say, có đôi khi cô sẽ đi làm tài xế, cho nên tự lái xe không thành vấn đề.
Cô gửi tin nhắn cho Đoàn Tiêu, nói anh biết cô muốn lái xe ra ngoài tìm bạn chơi.
Chắc Đoàn Tiêu đang bận nên không trả lời cô ngay, chờ đến khi cô đang lái xe lên đường, anh mới gọi cho cô.
“Đã ra ngoài rồi à?”
Sở Tiểu Điềm đeo tai nghe Bluetooth và nói: “Đúng vậy, em vừa mới lái xe của anh ra ngoài.”
Đoàn Tiêu hỏi: “Lái chiếc nào?”
“Mercedes.”
Đoàn Tiêu nói: “Ừ, em cẩn thận chút, có chuyện thì gọi cho anh.”
Sở Tiểu Điềm vừa định đồng ý thì lại nghe anh nói: “Không được. Em tự lái chiếc nào anh cũng không yên tâm, tìm nơi đậu xe lại, anh kêu người đưa em đi.”
“Không sao đâu, em đã lấy được bằng lái nhiều năm rồi. Lúc ở nước K anh cũng đâu phải chưa từng ngồi xe em lái chứ? Kỹ thuật của em không vấn đề, anh yên tâm đi.”
“Được, em cẩn thận chút.”
Cô và Úy Lam hẹn nhau ở gần một tiệm sách, lúc Sở Tiểu Điềm đậu xe xong, vừa hay Úy Lam gửi tin cho cô: Tiểu Âm Âm, ồ không, hôm nay gọi cậu là Tiểu Điềm Điềm được rồi, cậu nhận ra tớ không?
Sở Tiểu Điềm đã từng nhìn thấy ảnh của Úy Lam trên tường bạn bè Wechat, nhưng khác với tương tác thường xuyên trên Weibo, cô ấy rất ít đăng bài lên tường bạn bè Wechat. Lúc trước có một tấm ảnh, dường như là trong buổi tiệc Cosplay ở nước ngoài, cô ấy buộc hai chùm tóc đuôi ngựa màu xanh lam, từ góc mặt nghiêng có thể nhìn ra được làn da rất trắng, trông cũng rất xinh đẹp.
Sở Tiểu Điềm nói: Chắc là nhận ra, cứ nhìn những cô gái xinh đẹp là được, đúng chứ.
Úy Lam: Yes! Có điều, hôm nay tớ đã nói sẽ tạo bất ngờ cho cậu, cho nên vẫn phải đặc biệt một chút. Thế này đi, trên người tớ có món đồ màu xanh dương. Cậu cứ nhìn thấy cô gái có màu xanh dương trên người, chắc chính là tớ đó.
Sở Tiểu Điềm cầm điện thoại, bắt đầu tìm kiếm.
Bởi vì tiệm sách này rất lớn, lại có quán cà phê cho nên vô cùng rộng, người trẻ tuổi đi đi lại lại cũng nhiều, Sở Tiểu Điềm nhìn đến hoa mắt cũng không nhìn thấy cô gái có màu xanh dương trên người.
Cô vừa đi vừa nhìn, kết quả bất cẩn nhìn thấy cuốn sách “Thừa phong” đã xuất bản của Úy Lam trên kệ sách bán chạy, vả lại còn có “Hung đồ” và “Linh oán” của cô.
Không ngờ chúng được xếp chung một chỗ, thật là trùng hợp.
Sở Tiểu Điềm chụp ảnh gửi cho Úy Lam: Tớ vẫn chưa tìm thấy cậu, nhưng tớ tìm thấy sách của chúng ta rồi.
Cô đang định cầm cuốn “Thừa phong” kia đọc, bỗng nhiên có một cánh tay trắng trẻo thon dài đưa ra ở bên cạnh, lấy cuốn sách kia đi.
Sở Tiểu Điềm quay sang theo bản năng, va phải một đôi mắt.
Một đôi mắt màu xanh dương...
Chắc đã đeo kính áp tròng màu xanh dương.
Sở Tiểu Điềm ngẩn người.
Đôi mắt xanh dương xinh đẹp kia hơi nhíu lại, lộ ra nụ cười vui tươi.
Sở Tiểu Điềm suýt buột miệng gọi Úy Lam, nhưng nếu cô không nhận nhầm thì người này chắc là một chàng trai, dáng vẻ rất cao ráo, đeo khẩu trang màu đen, nhưng có thể nhìn ra được sống mũi cao thẳng, đường nét rất thanh tú. Cho dù không lộ mặt thì cũng có thể cảm nhận được khí chất vui tươi và ấm áp trên người anh ta.
“Chẳng phải trước kia tớ từng tặng phiên bản có chữ ký của cuốn sách này cho cậu rồi sao?”
Giọng nói của anh ta truyền ra từ khẩu trang đen, mang theo giọng nói từ tính rõ ràng của thiếu niên.
Sở Tiểu Điềm mở to mắt, ngạc nhiên lùi về sau hai bước, sau lưng chạm vào kệ sách. Lúc cô lên tiếng, giọng nói run rẩy: “Úy... Úy Lam? Cậu, cậu là Úy Lam sao?”
Đôi mắt vốn đang mang theo nét cười kia tạo thành một đường cong rõ ràng hơn, rất nhanh Sở Tiểu Điềm đã nghe thấy tiếng cười của anh ta.
“Quả nhiên cậu trông đáng yêu hơn trong tưởng tượng của tớ, Boss Phạn Âm à.”
Sở Tiểu Điềm cứng đờ người.
Cho nên, người trước giờ cô vẫn cho là bạn, bạn thân, tác giả ngôn tình Úy Lam, thực ra là... con trai?
Trời ạ... Ông trời ơi!
Quả thực còn chấn động hơn cả việc Phạn Âm là nữ nữa!!!
Sở Tiểu Điềm đang ngây người, bỗng nhiên có người từ bên cạnh chạy tới, nhào lên người “Úy Lam” trước mặt: “Anh, anh xấu xa chết đi được, sao lại dọa cậu ấy chứ!!!”
Đó là một cô gái có mái tóc đen buộc hai chùm đuôi ngựa, tóc mái điểm xuyết lên khuôn mặt xinh đẹp, một cô gái hơn hai mươi tuổi, vui tươi và xinh đẹp.
Cô ấy nắm lấy tay Sở Tiểu Điềm, nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng: “Tiểu Điềm Điềm, Tiểu Âm Âm, cậu không sao chứ? Không dọa cậu sợ chứ?”
Sở Tiểu Điềm cố gắng chuyển động con mắt, nhìn thấy cặp sách màu xanh dương trên lưng cô ấy.
“Cậu... Cậu là...”
“Tớ mới là Úy Lam nè.” Cô gái buộc hai chùm đuôi ngựa bất lực nói: “Tớ tên Thời Lam, trước kia tớ đã từng nói tên cho cậu biết rồi, còn nhớ không? Anh ấy là Thời Thần, là anh trai của tớ, tớ có một người anh, cậu cũng biết mà?”
Cô ấy nói như vậy, Sở Tiểu Điềm mới chợt nhớ ra.
Úy Lam có một người anh trai, hơn nữa trước kia cô ấy từng nói nam chính của “Thừa phong” gần như được viết dựa vào hình mẫu anh trai của cô ấy. Bởi vì anh trai cô ấy có sở trường trong rất nhiều hạng mục thể thao, hơn nữa lại là học sinh giỏi, cảm hứng trong rất nhiều cuốn sách của cô ấy đều đến từ anh ta, và phần lớn cốt truyện của “Thừa phong” cũng là anh trai giúp cô ấy suy nghĩ ra.
“Mặc dù tớ là Úy Lam nhưng anh trai tớ cũng là một phần của Úy Lam. Dù gì nguồn cảm hứng của mấy cuốn tiểu thuyết kia đều là anh ấy suy nghĩ giúp tớ. Lúc tớ không muốn viết, cũng là nhờ anh ấy nghĩ cốt truyện.” Thời Lam nói: “Vốn dĩ hôm nay tớ đến đây giải quyết công việc cùng anh trai. Lần này đến gặp cậu, bọn tớ đã đi chung, không dọa cậu chứ?”
Dựa vào thể chất dễ hoảng sợ của Sở Tiểu Điềm, sao cô có thể không bị dọa cho được?
Cô quả thực bị dọa đến mức suýt ngất luôn rồi đó!
Thời Lam quay người giơ nắm đấm với Thời Thần: “Đều tại anh hết.”
Thời Thần không tránh né, mặc cho cô ấy đấm mấy cái. Anh ta nhìn Sở Tiểu Điềm, vẻ mặt áy náy: “Xin lỗi, hay là cô cũng đánh tôi mấy cái đi.”
Thời Lam cẩn thận dìu Sở Tiểu Điềm đang bị dọa sợ: “Cậu vẫn nên đừng ra tay. Đừng thấy anh ấy gầy, thực ra cơ thể toàn là cơ bắp cứng rắn được luyện ra đó, có gì để tớ dạy dỗ anh ấy thay cậu. Nào, Boss Phạn Âm, tớ đỡ cậu, chúng ta đi từ từ, cẩn thận chút, nhất định đừng nóng vội.”
Sở Tiểu Điềm dở khóc dở cười: “Tớ không sao đâu, vừa rồi tớ bị giật mình thôi, bây giờ hết rồi.”
Thời Lam vỗ ngực: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt, nếu như dọa cậu có mệnh hệ gì, người bạn trai lợi hại của cậu còn không rẹt rẹt chết bọn tớ ư, có lẽ hôm nay hai anh em bọn tớ không về được rồi.”
“... Không khoa trương thế đâu.”
Ba người vừa ngồi xuống, Đoàn Tiêu đã gửi tin nhắn cho cô: Đến nơi thì nói anh biết.
Sở Tiểu Điềm trả lời anh: Em đến rồi.
Đoàn Tiêu nhanh chóng gửi tin tới: Gặp được bạn em chưa?
Sở Tiểu Điềm nói: Gặp được rồi, nhưng làm em giật nảy mình! Anh biết không? Không ngờ vừa nãy em nhìn thấy “Úy Lam” là con trai đó!
Cô thể hiện sự ngạc nhiên của bản thân, vừa định giải thích mình nhận nhầm người thì Đoàn Tiêu đã gửi đến một dòng chữ: Em nói cậu ta là con trai?
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.