Đoàn Tiêu nhấc tay, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên: “Em sợ cái gì?”
Sở Tiểu Điềm chớp mắt, không nói, chỉ dùng ánh mắt đáng thương “Em cũng không biết, nhưng rất sợ hãi, cho nên anh ôm em được không?” để nhìn anh.
Đoàn Tiêu bỗng khom người ôm ngang người cô, quay người đi vào phòng, anh đặt cô lên giường.
Sở Tiểu Điềm bất ngờ bị anh đặt lên giường, hai tay cô còn ôm lấy cổ anh theo bản năng. Cô cho rằng anh sẽ tách ra ngay, nhưng không ngờ anh trực tiếp nằm lên phía trên cô, anh cụp mắt, nhìn cô từ trên cao.
“Tác giả viết tiểu thuyết kinh dị đều nhát gan như em, hở tí là bị thứ mình nghĩ ra dọa sợ à?”
“Chắc... Không phải đâu. Vốn dĩ gan em rất nhỏ mà.” Sở Tiểu Điềm chột dạ, giọng nói ngày càng nhỏ: “Em cũng không biết tại sao...”
Đoàn Tiêu nhìn cô một lúc, bỗng cong khóe miệng, khẽ cười.
Sở Tiểu Điềm nghe được niềm vui trong giọng cười của anh, cô vừa xấu hổ vừa tức giận, đấm anh một cái: “Anh... Anh còn cười nữa!”
Đoàn Tiêu nắm lấy tay cô để trước ngực mình, anh cúi đầu hôn cô một cái: “Anh xin lỗi, anh biết em thật sự sợ hãi.”
“Nhưng anh rất vui.”
Sở Tiểu Điềm khó hiểu nhìn anh, chuyện này có gì đáng vui mừng chứ?
“Anh vui vì vào lúc quan trọng như vậy, em sợ hãi như vậy mà còn có thể nghĩ đến việc tìm anh.”
Sở Tiểu Điềm ấm ức: “Em không tìm anh thì tìm ai đây. Tuyết Cầu đã ngủ say rồi, Karl cũng không ở đây...”
Nét cười trong mắt Đoàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dang-yeu-la-ke-lau-dai/2848501/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.