🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nhà này ngoại trừ cô thì chỉ có Đoàn Tiêu biết mật khẩu cho nên không cần nghĩ cũng biết là ai về.

Cô vốn tưởng rằng anh sẽ uống rượu với Z đến trời sáng.

Sở Tiểu Điềm lóe lên một suy nghĩ, trở người xuống giường, nhanh chóng gấp chăn gọn gàng như chưa từng vào ngủ, cô không mang dép lê, cẩn thận đi tới cửa phòng trốn đi.

À, còn điện thoại.

Cô lại vội vàng cầm điện thoại chuyển sang chế độ yên lặng, tắt đèn, sau đó nín thở.

Mặc dù biết không dọa được anh nhưng cô vẫn muốn thử.

Đoàn Tiêu vào cửa, quả nhiên đi về phía phòng ngủ. Anh mở cửa ra, khựng lại một lát, chắc nhìn thấy cô không ở trên giường nên đã xoay người ra phòng sách.

Cửa mở nửa, Sở Tiểu Điềm không nghe thấy tiếng động gì, cho nên cô chậm rãi đi tới trước cửa, chồm lên khung cửa nhìn ra ngoài.

Ủa? Cửa phòng sách không mở?

Cô vừa định ló đầu ra, bỗng có một bàn tay đặt l*n đ*nh đầu cô...

Khoảnh khắc đó, trong đầu Sở Tiểu Điềm chỉ xuất hiện hai chữ - Đỉnh đầu.

Một bàn tay đặt l*n đ*nh đầu cô!

Cô nhắm mắt lại theo bản năng, chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng trong đầu cô hiện lên vô số hình ảnh rùng rợn khiến cô sợ hãi đến khóc kia, còn cả bàn tay xương đáng sợ trên bìa sách của “Hung đồ”...

Thật sự xuất, xuất hiện rồi!

Mà còn chưa đợi cô hét lên đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Em trốn ở đây là muốn dọa anh hả?”

Sở Tiểu Điềm: “...”

Đỉnh đầu... À không, bàn tay trên đầu cô hình như cũng rất quen thuộc thì phải?

Cô cẩn thận mở mắt ra, đối diện với ánh mắt không rõ ý tứ của Đoàn Tiêu, cô bỗng thấy tức giận đến đỏ mặt: “Là anh muốn dọa em thì có! Anh sắp dọa chết em rồi, anh biết không hả?”

Cô hất tay Đoàn Tiêu ra, sau đó giơ nắm đấm đấm vào lồng ngực anh, cô thở hổn hển nói: “Không chơi với anh nữa, anh đừng quan tâm em!”

Đoàn Tiêu: “Tiểu…”

Anh còn chưa lên tiếng, Sở Tiểu Điềm đã tức giận xoay người chạy lên giường, kéo chăn che mình lại.

Qua hai giây, cô mở tung chăn ra, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Là bạn trai của một tác giả viết truyện kinh dị, lẽ nào anh không biết dọa người như vậy rất không tốt sao? Đặc biệt là người chứa đầy thứ kỳ lạ trong đầu như em rất dễ bị dọa, hành vi vừa rồi của anh là không được. Anh biết không? Anh... Anh thật là b*nh h**n điên khùng, quá đáng lắm!”

Cô càng nói càng tủi thân, đến cuối cùng giọng nói đã thay đổi.

Sở Tiểu Điềm gần như dùng hết sức lực toàn thân để lên án, nhưng sức mạnh yếu ớt, giống hệt như lúc nhỏ ấm ức mà hờn dỗi. Hốc mắt cô đỏ ửng, nói hết những từ quá đáng nhất mà mình có thể dùng tới.

Nói xong, cô hừ một tiếng, lại nằm xuống giường đắp chăn lên người, không quan tâm anh nữa.

Rất nhanh cô đã cảm nhận được Đoàn Tiêu đi tới bên giường, anh quỳ một chân trên giường, tiến tới gần cô.

Sở Tiểu Điềm đá chân, tỏ ý mình không vui. Cô còn muốn gây rối, không muốn quan tâm đến anh.

“Cục cưng à, anh sai rồi.”

Đầu Sở Tiểu Điềm nổ đùng.

Giống như có thứ gì đó nổ tung.

Lúc chia tay, Thời Lam từng nói bên tai cô “Cậu biết không? Tớ thấy người đàn ông của cậu thật sự là người duy nhất đáp ứng đủ những ảo tưởng về nam chính trong tiểu thuyết của tớ, khôi ngô tuấn tú đã đành, còn là người đàn ông có bản lĩnh lợi hại, vừa đẹp trai vừa có mùi vị đàn ông, ngập tràn cảm giác an toàn. Còn một điểm nữa chính là giọng nói của anh ấy quả thực rất từ tính. Một người mê giọng nói thật sự sẽ không chịu nổi đâu! Nói thật lòng, khi ở trên giường cậu nghe anh ấy dùng giọng nói này gọi cậu là ‘Cục cưng’ có phải cả người đều muốn mềm nhũn, ngã vào lòng anh ấy hay không?”

Sở Tiểu Điềm nói anh ấy còn lâu mới xưng hô sến súa với tớ như thế. Anh chỉ dùng giọng nói trầm thấp gọi tên cô, Sở Tiểu Điềm, Sở Tiểu Điềm hoặc là Tiểu Điềm, Tiểu Điềm.

Nhưng hiện giờ...

Anh đang dùng giọng nói tình cảm và trầm thấp như Thời Lam miêu tả, vừa xưng hô thân mật với cô vừa nói xin lỗi cô.

Sở Tiểu Điềm giữ chặt lấy chăn, giả vờ lạnh lùng.

“Anh không nên dọa em.” Đoàn Tiêu nói bên tai cô: “Rõ ràng biết em nhát gan...”

Hơi thở của anh thoáng chút mùi rượu, rất nhạt, chắc không hề uống bao nhiêu, nhưng đủ biến cô thành trạng thái ngà ngà say như mình.

“... Nói bậy, em còn lâu mới nhát gan.”

Cô quay sang, trừng mắt nhìn anh bằng ánh mắt “Anh xem, em đã dám cãi anh rồi, gan em còn nhỏ sao”.

Các bạn xem những người đàn ông trong Long Phong Đặc Vệ có được mấy người dám cãi anh, đấm anh chứ?

Đoàn Tiêu cười, gật đầu: “Ừ, vẫn là Tiểu Điềm to gan nhất.”

Sở Tiểu Điềm cũng chỉ tức giận mấy giây, anh còn chưa dỗ thì cô đã hết giận rồi, huống hồ hiện giờ anh đang dỗ cô.

“Thực ra... Vừa rồi em thực sự muốn dọa anh đó.”

Sở Tiểu Điềm nói: “Anh cũng không bị dọa, ngược lại là em bị, thật là tức chết em mà.”

Thật ra, lời nói thật chính là cô bị lá gan nhỏ bé của mình làm tức chết.

“Được rồi, đừng giận nữa, đều là lỗi của anh.”

“Em không giận nữa.” Sở Tiểu Điềm choàng tay qua cổ anh, ngửi cổ áo của anh: “Anh uống bao nhiêu rượu vậy? Em tưởng anh phải về muộn lắm.”

“Anh uống rượu chung với Nhiếp Phi Chiến, luôn phải có một người tỉnh táo chứ.”

“Vậy có nghĩa là anh ấy uống say rồi?”

“Đúng vậy.” Đoàn Tiêu nói: “Không uống say cũng không có lá gan đó, cầm điện thoại hát cho cô gái kia nghe.”

Nhiếp Phi Chiến hát cho người trong lòng?

Sở Tiểu Điềm tưởng tượng hình ảnh đó, không kìm được cười.

Xem ra Nhiếp Phi Chiến thật sự rất yêu, rất yêu cô gái đó, vì cô ấy mà chuyện gì cũng chịu làm, dù có liều cả tính mạng, huống chi là hát một bài.

Dẫu sao đối với người đàn ông như Nhiếp Phi Chiến, bảo anh ta hát một bài chắc còn khó hơn việc kêu anh ta liều mạng trên chiến trường.

“Vậy anh có bằng lòng hát cho em nghe một bài không, anh Đoàn?”

Đoàn Tiêu sững sờ, đáy mắt hiện lên vẻ bất lực: “Tiểu Điềm, anh giống như Nhiếp Phi Chiến, đều không biết hát.”

“Anh không hát em nghe, em sẽ tức giận.” Sở Tiểu Điềm phồng má.

Đoàn Tiêu trầm ngâm nhìn cô một lúc, anh hỏi: “Giận thật à?”

“Ừ.” Sở Tiểu Điềm phồng má gật đầu, bởi vì nín thở nên đôi mắt hạnh nhân đen láy cũng mở to.

Đoàn Tiêu nhấc tay, nhéo nhẹ má cô.

Sở Tiểu Điềm bị anh nhéo, phải há miệng ra, cô cũng hết hơi rồi.

Cô còn chưa kịp lên án đã bị anh hôn.

Vài phút sau, Sở Tiểu Điềm thở hổn hển nói: “Anh làm gì thế!”

“Dáng vẻ tức giận của em đáng yêu quá.” Đoàn Tiêu vừa hôn vừa nói bên tai cô: “Còn đáng yêu hơn lúc đùa giỡn với anh...”

Sở Tiểu Điềm: “...”

Cho nên, tối nay rốt cuộc là ai đùa giỡn với ai?

...

Sau khi “Cuốn sách kinh dị 2” kết thúc, Sở Tiểu Điềm thực sự cảm nhận được sự nhiệt tình và quyến luyến đến từ người đọc. Mấy ngày liên tiếp cô không ngừng nhận được tin nhắn riêng trên Weibo, bình luận bên dưới trang mạng cũng ngày càng đông đúc, khiến cô mở bình luận ra đọc đều bị đứng mấy lần. Đồng thời, rất nhiều trang mạng, tài khoản Wechat, Weibo cũng lần lượt đăng tin này, dẫn đến khoảng thời gian gần đây độ hot của hai cuốn sách trong series “Kinh dị” đã vượt độ nổi tiếng vì được chuyển thể thành phim của “Hung đồ”.

Sau khi kết thúc đăng truyện lên mạng, cô bắt đầu tăng ca để sửa bản thảo xuất bản, bận rộn hơn nửa tháng trời mới coi như xong hết việc.

Vào buổi tối đã hoàn toàn xong việc, cô thức đến mười hai giờ mới mơ mơ hồ hồ bị Đoàn Tiêu ôm vào trong phòng ngủ.

“Sáng mai dậy anh dẫn em đến một nơi, mau nghỉ ngơi đi.”

Đoàn Tiêu hôn lên trán cô.

“Đi đâu thế?” Sở Tiểu Điềm hỏi trong mệt mỏi: “Muốn dẫn em đi đâu chơi sao?”

“Đúng vậy.”

Vì vậy Sở Tiểu Điềm vui vẻ chìm vào giấc ngủ. Sáng sớm hôm sau cô được Đoàn Tiêu ẵm dậy, đưa vào nhà vệ sinh.

Đoàn Tiêu lấy kem đánh răng cho cô: “Anh đi chuẩn bị bữa sáng, em chuẩn bị trước đi.”

Sở Tiểu Điềm nhận lấy bàn chải đánh răng, nhìn Đoàn Tiêu mặc sơ mi quần tây, đeo đồng hồ, chỉ thiếu mỗi áo vest và cà vạt.

Hình như chàng vệ sĩ của cô hôm nay trông đặc biệt hoàn hảo, vô cùng đẹp trai.

Không được, cô cũng phải ăn diện một chút, không thể để anh mất mặt được.

Thế là Sở Tiểu Điềm vội vàng đánh răng rửa mặt, vào lúc Đoàn Tiêu đang chuẩn bị bữa sáng, cô đi trang điểm, rồi lựa quần áo.

Mà khi bọn họ ăn xong bữa sáng, đi ra cửa, Sở Tiểu Điềm lại nhìn anh mặc đồ vest.

Ăn mặc chỉnh tề như vậy? Cô có cần đổi sang lễ phục không?

Lúc cô đang suy nghĩ, Đoàn Tiêu đã lấy áo khoác khoác cho cô, sau đó dẫn cô ra ngoài.

“Chúng ta đi đâu thế?”

Đoàn Tiêu nói: “Lên trời.”

Sở Tiểu Điềm phản ứng một lúc: “Phải ngồi máy bay sao? Nhưng em vẫn chưa thu dọn hành lý.”

“Không cần hành lý, có em đủ rồi.”

Sở Tiểu Điềm ngơ ngác khó hiểu.

Xe chạy gần một tiếng, Sở Tiểu Điềm suýt thì ngủ luôn trên xe. Đến khi xe dừng lại, cô phát hiện nơi bọn họ đến quả thật là sân bay, nhưng mà...

Bên ngoài máy bay chỉ có một người đứng.

Là Nhiếp Phi Chiến mặc đồng phục phi công. Anh ta mặc đồ này nhìn rất ngầu, có điều...

Ban ngày ban mặt, không ngờ anh ta lại dán bộ râu như ở nước K, cộng thêm kính râm, gần như không nhìn ra được vẻ ngoài của anh ta.

Sở Tiểu Điềm hơi nghi ngờ bởi vì anh ta quá đẹp trai, dễ bị người ta làm phiền nên mới dùng bộ râu để che lấp...

“Đây là... Máy bay trực thăng ở đâu ra vậy?” Sở Tiểu Điềm ngạc nhiên nói: “Chỉ hai người chúng ta... À không, chỉ ba người chúng ta sao?”

“Đúng vậy, vốn dĩ là anh lái, nhưng...” Đoàn Tiêu khoác vai cô: “Anh sợ mình mất tập trung vì lo em sợ hãi do quá cao.”

Sở Tiểu Điềm bỗng phát hiện, chẳng lẽ hai người đàn ông bên cạnh cô là toàn năng à?

À không, ngoại trừ ca hát.

Quả nhiên con người không ai hoàn hảo, nam thần có lợi hại hơn nữa cũng có thứ không chuyên.

“Xin mời hai vị.” Nhiếp Phi Chiến cong khóe môi, lịch sự làm động tác mời.

Sở Tiểu Điềm và Đoàn Tiêu lên máy bay.

Suốt chặng đường này cô đều ở trong trạng thái k*ch th*ch và hưng phấn, nhưng bởi vì cảm giác căng thẳng do chứng sợ độ cao mang đến cũng không giảm đi bao nhiêu, khiến cô cũng không biết đã trôi qua bao lâu. Khi máy bay hạ cánh, cả người cô đều nằm liệt trong lòng Đoàn Tiêu, cô được anh ôm xuống máy bay.

Khi hai chân chạm đất, cô mở mắt ra nhìn thì cảm thấy chấn động.

Bọn họ đáp xuống một ngọn núi.

Núi không cao lắm, nhưng nhìn ra xa, khắp nơi đều là hoa dại nở rộ.

“Đẹp quá...”

“Thích không?”

Sở Tiểu Điềm gật đầu: “Thích, hình như chỗ này là...”

Giống như lúc ở nước K, nơi cô lần đầu tiên nói rõ tâm ý với anh.

Đoàn Tiêu nắm tay cô, cùng cô yên lặng cảm nhận mùi hoa thơm ngát mát mẻ và mùi bùn đất bay trong không khí.

Một lát sau, Đoàn Tiêu mở mắt ra.

Cô gái bên cạnh anh vẫn còn nhắm mắt, khuôn mặt thanh tú trắng trẻo toát ra ánh sáng dịu dàng dưới ánh nắng mặt trời.

Nụ cười mỉm trên mặt cô tươi đẹp như thế.

Tươi đẹp khiến người ta muốn cất giấu cả đời.

“Tiểu Điềm.”

“Hả?”

“Em nhìn bên kia đi.” Đoàn Tiêu chỉ về một hướng, khẽ nói: “Hiện giờ, bố mẹ của anh đang ngủ sâu ở đó.”

Sở Tiểu Điềm ngây người.

“Họ vừa mới nói anh biết.” Đoàn Tiêu cong môi, chậm rãi nói: “Họ rất thích em.”

Trong chớp mắt, trước mắt Sở Tiểu Điềm như xuất hiện một thiếu niên trẻ tuổi đang đứng đối diện với rừng hoa tươi đầy núi, nhìn bố mẹ mình.

Mắt cô hơi cay, cô muốn nói gì đó, bỗng Đoàn Tiêu đi tới trước mặt cô, anh nắm lấy tay cô, quỳ một chân xuống đất.

“Sở dĩ anh chọn nơi này không phải muốn chứng minh điều gì trước mặt họ, mà cảm thấy em nhất định sẽ thích nơi đây.”

Không biết từ lúc nào trên tay anh xuất hiện một chiếc nhẫn, dưới ánh nắng mặt trời, ánh sáng lấp lánh đó suýt khiến Sở Tiểu Điềm rơi nước mắt.

“Vì thế, anh muốn đưa ra lời hứa cả đời với em ở chỗ này.”

Đây là lần đầu tiên Đoàn Tiêu dùng dáng vẻ ngẩng cao và tập trung nhìn vào mắt cô.

Trong mắt anh tràn ngập tình yêu chân thành và dịu dàng, và cả sự trung thành và trang trọng chưa từng có.

“Mặc dù anh đã hứa từ lâu, nhưng vẫn muốn chính thức xin em. Từ nay về sau, xin em hãy cho phép anh dùng một thân phận khác để bảo vệ, yêu thương em, cho dù xảy ra chuyện gì anh vẫn luôn ở bên cạnh em, mãi mãi không rời xa.”

Sở Tiểu Điềm vừa định lên tiếng, nhưng phát hiện cổ họng của mình như bị chặn lại, thứ phát ra chỉ là tiếng nức nở.

Cô gật đầu, khựng một chút rồi lại gật đầu.

Thực ra, cô đã cho phép anh từ lâu rồi.

Thậm chí, ở trong lòng cô đã tự ý định nghĩa anh là người yêu đồng hành suốt quãng đời còn lại với mình từ lâu.

Chỉ là cô không ngờ anh sẽ dùng cách này mang đến cho cô một nghi thức xinh đẹp như thế.

Đoàn Tiêu nắm tay cô, nhẹ nhàng đeo nhẫn lên tay cô.

Sở Tiểu Điềm che miệng, nước mắt tích tụ trong mắt tuôn ra ào ào.

Đoàn Tiêu đứng dậy ôm cô vào lòng.

Sở Tiểu Điềm nghe thấy anh đang cười.

Đó dường như là tiếng cười phát ra từ lồng ngực của anh.

Sở Tiểu Điềm nằm trong lòng anh, sụt sịt, nói: “Chỗ này hoang vắng, em muốn từ chối cũng không được.”

Đoàn Tiêu khẽ cười, ôm cô chặt hơn: “Đúng vậy, anh sẽ không cho em cơ hội từ chối.”

Bọn họ ôm nhau rất lâu rất lâu, lâu tới nỗi Sở Tiểu Điềm gần như hòa vào lòng anh.

“Vậy Nhiếp Phi Chiến là người chứng kiến của chúng ta sao?”

“Không, rất nhiều người chứng kiến đó.” Đoàn Tiêu nói: “Trước đó anh đã xin sự đồng ý của bố mẹ em rồi...”

Sở Tiểu Điềm trợn mắt: “Anh gặp bố mẹ rồi ư?”

Đoàn Tiêu không phủ nhận: “Đúng vậy.”

“Mẹ em hiện giờ đang nghỉ ngơi ở khách sạn, buổi tối sẽ ăn cơm với chúng ta. Còn bố em... Chắc ông ấy đang trên máy bay bay về rồi.”

Sở Tiểu Điềm điên cuồng la lên: “Sao anh không nói em biết gì hết vậy?”

“Nói em biết thì còn gì gọi là bất ngờ nữa?”

Sở Tiểu Điềm nắm tay anh, dùng sức kéo anh chạy về phía máy bay trực thăng: “Chúng ta về gặp phụ huynh đi!”

Nhiếp Phi Chiến đứng bên cạnh máy bay trực thăng, tay cầm máy ảnh đang chụp hình cho bọn họ, cũng không biết đã chụp được bao nhiêu tấm rồi.

Hiển nhiên anh ta cũng không biết chụp ảnh cho lắm, lúc chụp thì lông mày nhíu chặt lại, dáng cầm máy ảnh cũng trông hơi cứng ngắc.

Nhưng nhìn ra được anh ta rất nghiêm túc chụp ảnh.

Sở Tiểu Điềm bỗng dừng bước, xoay người, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Cô đối diện với hướng mà vừa rồi Đoàn Tiêu chỉ, cúi người thành khẩn.

Bố mẹ của Đoàn Tiêu.

Bố mẹ chồng tương lai của con.

Cảm ơn hai người đã đưa Đoàn Tiêu đến thế giới này.

Từ nay về sau, con sẽ luôn ở bên cạnh anh ấy, đồng hành với anh ấy trong vô vàn ngày tháng sau này.

Con sẽ mãi kéo dài tình yêu của con dành cho anh, xin hai người hãy chứng giám.

Đoàn Tiêu nhìn về phía đó, mỉm cười, anh nắm lấy tay Sở Tiểu Điềm, xoay người dẫn cô lên máy bay trực thăng.

Khi máy bay bay lên, Sở Tiểu Điềm nắm tay Đoàn Tiêu, cảm giác căng thẳng và sợ hãi khi mới đến bỗng biến mất hoàn toàn.

Cô nhìn ngọn núi ngày càng xa kia, khẽ nhắm mắt lại, dựa vào vai anh.

Trên thế giới này có lẽ không có gì là vĩnh hằng.

Nhưng nhất định có một số thứ có thể kéo dài rất lâu, rất lâu.

Lâu đến khi bọn họ đều đã già đi mà nó vẫn như thuở ban đầu, chưa từng thay đổi.

(Hoàn chính văn)

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.