"Tam ca, em không rõ, vì sao cô ấy không có chút phản ứng nào?" Lại quay lại
vấn đề ban đầu, giọng điệu của Quyền Hãn Đình nặng nề.
Hồ Chí Bắc nhíu mày, đổi tay cầm điện thoại: "Không phản ứng là sao?"
"Không khóc không nháo."
"Vui mừng không?"
"Cũng không vui."
Hồ Chí Bắc hắng giọng: "Lão lục, chỉ sợ cô gái mà chú coi trọng không đơn
giản."
Quyền Hãn Đình lập tức phụ họa: "Cô ấy rất đặc biệt."
Ơ, bát tự còn chưa xem đã bảo vệ như vậy rồi? Con gái nhà nào, có chút thú vị!
"Không phản ứng chính là phản ứng tốt nhất. Chú nghĩ đi, đã cưỡng hôn người
ta rồi, nếu thật sự ghét bỏ, chắc chắn không nói hai lời sẽ tát chú mấy cái, nhưng
bây giờ không có, điều này chứng tỏ cái gì?" Hồ Chí Bắc giống như cao nhân
giảng giải nhân sinh, hướng dẫn từng bước.
"Chứng tỏ cái gì?" Đầu bên kia điện thoại, Quyền Hãn Đình hồi hộp ngừng thở.
"Chứng minh cô ấy không bài xích, không ghét bỏ, thậm chí còn hơi thích."
Nghiêm trang mà nói bậy.
"Thật sự?"
"Thật hơn cả vàng."
Quyền Hãn Đình giống như đang suy tư gì đó, tâm trạng trở nên tốt hơn đến kỳ
lạ, phiền muộn bị cuốn đi sạch.
"Tiếp theo nên làm cái gì?"
"Tiếp tục dùng tám chiêu duy trì trạng thái tấn công, một lần không được, vậy
hai lần, hai lần không được, thì ba lần... Liệt nữ sợ triền lang, không sợ cô ấy
không gục ngã!"
Kết thúc cuộc trò chuyện, Quyền Hãn Đình dẹp bỏ sự chán chườn, anh có rất
nhiều thời gian và kiên nhẫn với cô...
"Lục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/danh-mon-thinh-sung-quyen-thieu-xin-chieu-co/1264958/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.