"Lục gia." Tống Càn hơi hơi gật đầu.
Quyền Hãn Đình nhìn anh ta một cái: "Con trai cậu không tồi."
Tống Càn sững sờ, không khỏi cười cổ.
Hóa ra mặt mũi của anh ta còn không lớn bằng thằng con trai ngốc nhà mình?
Chuyện này có chút... tổn thương.
Nhưng mà con trai được khen, làm người lớn cũng có chung vinh dự.
Rất nhanh, Quyền Hãn Đình đã được mua vé phim điện ảnh, rời đi với Thẩm
Loan.
Tống Càn và Ngụy Uyển Ương nhìn bóng lưng đi xa của hai người, Ngụy Hiểu
Nhạc cũng im lặng nhìn, chỉ có thằng nhóc mập mạp Tống Duẫn Hạo kia thở
phào thật mạnh một cái, như tránh được một kiếp.
Ngụy Uyển Ương thu hồi ánh mắt, quay đầu hỏi Tống Càn: "Đó là bạn trai của
tổng giám đốc Thẩm?"
Người sau dừng một chút: "... Chắc là vậy."
"Cái gì gọi là "chắc là"?" Người phụ nữ nhíu mày.
"Bọn họ không công khai."
"Nhưng đã ở bên nhau, không phải sao?"
Tống Càn nở nụ cười, ý tứ sâu xa: "Ở bên nhau không có nghĩa là bạn trai bạn
gái, mà bạn trai bạn gái cũng không có nghĩa là có thể nắm tay trọn đời."
Ngụy Uyển Ương nhíu mày: "Anh có ý gì?"
"Chuyện người khác, em quản nhiều như vậy làm gì?" Giọng người đàn ông lộ
vẻ khó chịu.
"Thẩm Loan không phải người khác."
Tống Càn bị thái độ của cô ta làm tức đến bật cười: "Những thứ đã dạy em lần
trước đều quên ở trong bụng chó rồi à? Thẩm Loan giúp em, bởi vì cô ta cần
phải làm như vậy, trong đó có thẻ có lợi. Dù không phải là Ngụy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/danh-mon-thinh-sung-quyen-thieu-xin-chieu-co/1265234/chuong-388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.