Anh Cường không biết nói gì, nuốt nước bọt: "Cậu muốn làm thế nào?"
"Đương nhiên là tìm người xử hắn ta!"
"Chuyện này tôi không làm chủ được, cậu tìm anh Tôn, anh ấy mà đồng ý thì tôi
tuyệt đối không hai lời."
Người kia lại ỉu xìu: "Vẫn là thôi đi... anh Tôn vẫn luôn không đồng ý chúng ta
làm mấy chuyện hăm dọa ầm ĩ, đấu đá ác liệt."
"Biết thế rồi cậu còn nhắc đến làm gì?" Vừa nói vừa thuận tay đập vào gáy cậu
ta một cái.
"Anh Cường, sao anh lại đánh em?!"
"Tên nhóc thối, về sau đừng nói mấy lời như thế này. Nghe lời anh Tôn, ít gây
sự, làm việc nhiều."
"Chúng ta làm việc còn ít sao? Anh nhìn xem cả cái vùng này, có chỗ nào mà
chúng ta không tận chức tận trách, lúc gặp phải mấy chuyện ầm ĩ, náo loạn, vệ
sĩ chính quy còn chưa có động tĩnh gì, chúng ta đã xông lên trước, thu nhập
hàng tháng thấp thì thôi không nói, bị thương lại còn phải tự mình bỏ tiền mua
thuốc, băng bó. Em chưa từng gặp qua đám côn đồ nào thảm hơn chúng ta,
những ngày như thế này, bao giờ mới lớn hơn được?"
Nói đến vế sau, có lẽ anh ta cũng cảm thấy không có ý nghĩa gì, hoặc là hoàn
toàn không quan trọng, từ sắc mặt thái độ cho đến động tác đều để hiện lên sự
mệt mỏi.
Những này tháng đó còn có thể sống như thế nào?
Cứ sống như vậy đi!
Sống một ngày, tính một ngày.
Đứng trong một góc khuất ở đầu ngõ, Quyền Hãn Đình khẽ gật đầu với Lăng
Vân, Lăng Vân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/danh-mon-thinh-sung-quyen-thieu-xin-chieu-co/1265258/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.