Bà lão mở miệng, làm gì có đạo lý không cho?
An Tử Chiêu và An Tử Tuấn đồng thời lùi ra, để lại ví trí hoàng kim đối diện
với camera và màn hình.
Dạ Cô Tinh bước đến, hai anh em liền một trái một phải đứng bên cạnh, giống
như thiện tài đồng tử đứng sau Quan Âm bồ tát.
Thẩm Loan còn chưa kịp phản ứng lại, đã nhìn thấy một khuôn mặt hiền từ
chứa đựng ý cười xuất hiện trên màn hình.
Mặc dù đã có nhiều nếp nhăn, nhưng khuôn mặt vẫn đẹp đẽ tinh tế, khuôn mặt
trái xoan tiêu chuẩn, mặt mũi thanh tú sáng sủa, hơi thở mạnh mẽ, có thể thấy
được lúc còn trẻ phong thái tài hoa tuyệt vời.
Dạ Cô Tinh, vị ảnh hậu Trung Quốc đầu tiên đi và nền điện ánh quốc tế, sự tồn
tại giống như nữ thần trong tâm trí một thế hệ, ánh sáng của Trung Quốc, một
báu vật của nền điện ảnh thế giới.
Thẩm Loan xem qua tất cả tác phẩm của bà, còn từng tiếc rằng khi nữ thần
không có dự định quay trở lại đóng phim trong mười năm qua.
Không ngờ rằng hôm nay lại có thể gặp nhau mặt đối mặt thế này.
Mặc dù ngăn cách bởi màn hình nhưng cũng vô cùng thỏa mãn.
"Cháu chào bà." Mở miệng chào hỏi, lễ phép cơ bản này thì Thẩm Loan vẫn
hiểu.
"Là cô bé họ Thẩm nhỉ?"
Quyền Hãn Đình ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng giải thích với Thẩm Loan: "Lúc
trước, anh có nhắc em với bà."
Chẳng trách vừa nhìn là đã nhận ra cô ngay...
Dạ Cô Tinh nhìn ánh mắt nhìn nhau của đôi trẻ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/danh-mon-thinh-sung-quyen-thieu-xin-chieu-co/1265419/chuong-504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.