Miêu Miêu nhìn người đàn ông che trước mặt giống như tường thịt, không hề có
cảm giác bất ngờ.
Ngược lại, còn có một sự nhẹ nhõm "cuối cùng cũng tới", như trút được gánh
nặng.
Âu phục nam giày da, trang trọng hơn so với cách ăn mặc thoải mái ngày
thường, cũng càng lạnh lùng hơn, càng thêm cao không với tới.
Chỉ trong một giây, cô liền rũ mí mắt xuống: "Cổ đông Thẩm, có việc gì sao?"
Một câu "cổ đông Thẩm" khiến lòng Thẩm Xuân Hàng chùng xuống.
"Vì sao không gọi tôi là hiệu trưởng? Hoặc là... tên."
Người phụ nữ càng cung kính hơn: "Không dám."
"Em đang trách tôi?"
Miêu Miêu im lặng.
Ánh mắt người đàn ông ảm đạm, môi mỏng mím lại thành một độ cong ân
nhẫn, cuối cùng giọng điệu mềm xuống, lộ ra chút suy yếu: "... Dạ dày tôi lại
bắt đầu không thoải mái."
Từ góc độ này chỉ có thể thấy đỉnh đầu của người phụ nữ, cô dùng động tác cúi
đầu xuống, che dấu tất cả ánh mắt của mình.
Cho nên, Thẩm Xuân Hàng không biết vẻ mặt giờ phút này của cô là lo lắng,
hay là vui vẻ, là không đành lòng, hay là đờ đẫn.
Toàn bộ đều không có.
"Em có thể giúp tôi nấu một bữa cơm hay không? Tôi muốn uống canh cá."
Vào lúc anh cho rằng sẽ tiếp tục im lặng như vậy, bỗng nhiên Miêu Miêu nâng
mắt, con ngươi đen láy phản chiếu gương mặt kinh ngạc của anh, gằn từng chữ
một ——
"Không, thể."
Thẩm Xuân Hàng kìm nén sự đau đớn đang lan tràn trong lòng, lúc mở miệng
mới phát hiện giọng nói sớm đã khàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/danh-mon-thinh-sung-quyen-thieu-xin-chieu-co/1265930/chuong-795.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.