Nhị Tử cười nhạo một tiếng: "Nếu tôi có năng lực này thì đã không rơi vào
hoàn cảnh này."
Thiết bị đó chỉ có thể dùng hai lần, một lần dùng để xuất hiện trong xe trói
Thẩm Loan, lần thứ hai là đánh thuốc mê bắt Thẩm Loan đi.
Nếu loại thiết bị khoa học công nghệ cao này có thể sử dụng tuần hoàn vô hạn,
thế thì thế giới này sẽ bị đảo lộn đến mức nào?
Cho dù là thời gian hay không gian vẫn luôn phải tuân thủ nguyên tắc "Vạn vật
bảo toàn".
"Thứ đó từ đâu ra?" Đây là lần thứ hai.
Ánh mắt người đàn ông hơi lóe, nhưng vẫn chọn cách im lặng.
Thẩm Loan nhíu mày, cầm dao tới gần, lưỡi dao chạm vào mặt anh ta, chỉ cần
cứa nhẹ một cái là có máu chảy ra: "Vấn đề này rất khó trả lời sao?"
Nhị Tử không động, đôi mắt chồng chất sự thâm thúy: "Cái khác tôi có thể nói
cho cô biết, nhưng là điều này thì không thể."
"Nguyên nhân."
"..."
"Không cần mạng nữa đúng không?" Lưỡi dao ấn sâu, cắt vào da thịt, thoáng
chốc đã có vệt máu chảy ra.
Dòng máu ấm nóng đặc sệt uốn lượn chảy từ má xuống cằm, Nhị Tử có thể
ngửi thấy mùi rỉ sắt.
Đau đớn, sợ hãi mãnh liệt đánh thẳng vào từng giây thần kinh của anh ta, nhưng
trong đôi mắt của người đàn ông lại rất kiên trì, không hề dao động, cho dù phải
chết...
Quyết không nói gì liên quan đến vấn đề này nữa.
"Mạng của mình thì không muốn, chẳng lẽ mạng của anh em cũng không cần?"
Thẩm Loan nhìn về hướng Tam Tử
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/danh-mon-thinh-sung-quyen-thieu-xin-chieu-co/1266061/chuong-870.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.