"Cô mẹ nó -"
"A Sâm!" Nghiêm Tri Phản lạnh lùng mở miệng.
"..." Anh ta không nói.
"Một nửa phí đặt bao hết coi như là bồi thường cho người bị hại," Tầm mắt
khinh thường của người đàn ông liếc qua Lệ Hiểu Đàm và người phụ nữ trước
đó bị đánh một bạt tai, cuối cùng một lần nữa trở lại trên mặt Thẩm Loan, hơi
gật đầu: "Không làm phiền, cáo từ."
Nói xong, dẫn Nghiêm Tuấn Sâm rời đi.
Thẩm Loan nhìn theo bóng dáng hai người đi xa, ánh mắt lúc sáng lúc tối lóe
lên sự bất định.
Ra đầu hẻm, hai người ngồi trên chiếc Bentley.
Tài xế tiểu Triệu không dám thở mạnh, cẩn thận khởi động xe, không khí bên
trong xe nặng nề đến mức khiến người khó thở.
"Anh?" Nghiêm Tuấn Sâm thử thăm dò gọi
Nghiêm Tri Phản nhắm mắt chợp mắt, không đáp lại.
Anh ta có chút nóng nảy, mở miệng biện giải: "Thật không phải em cố ý khó
xử, cô ta là một tiểu thư sô pha hạ tiện, đáng giá em phải tự hạ thân phận sao?"
Nghiêm Tri Phản vẫn không có đáp lại.
Anh ta tự mình tiếp tục: "Đầu năm nay, làm gà tính tình còn không nhỏ, kinh
doanh vậy mà lại không biết điều như vậy! Đánh tiểu nhân cần gì người già,
một đám vệ sĩ cố làm ra vẻ, không nghĩ tới cuối cùng kẻ đứng sau vẫn là một
con đàn bà..."
Nghiêm Tuấn Sâm nhớ tới mình bị Thẩm Loan quật ngã trên mặt đất, khó chịu
cắn cắn răng hàm, hiện tại cổ vẫn còn đau, càng cảm thấy mất mặt.
"Vốn dĩ hôm nay là muốn tìm một nơi để hai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/danh-mon-thinh-sung-quyen-thieu-xin-chieu-co/1266213/chuong-953.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.