Sau khi Miêu Miêu và Lý Phục rời đi, trong phòng chỉ còn lại Thẩm Loan.
Thấy cô rất lâu vẫn chưa đi ra, Lệ Hiểu Đàm có chút lo lắng, không nhịn được
đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Thẩm Loan đang ngồi trên sô pha, ánh đèn trong phòng
mờ ảo bao trùm lên cô, ánh mắt cô trầm tư nhìn ly rượu trong tay, trong ly vẫn
còn rượu chưa uống hết.
"Mọi người đi rồi, cháu còn đợi sao?"
Thẩm Loan: "Tôi muốn yên tĩnh một lúc."
"Được, vậy dì không quấy rầy cháu nữa." Cô ta nói xong liền rời đi.
"Vội cái gì. Vào đây ngồi đi."
Lệ Hiểu Đàm: "?"
Thẩm Loan bắt gặp ánh mắt khó hiểu của cô ta, không khỏi nở nụ cười: "Dì cái
người này... uống cùng tôi một ly rượu cũng không được sao?"
"Đương nhiên có thể, cháu là bà chủ, cháu quyết định." Lệ Hiểu Đàm rót rượu.
"Dì còn là dì của tôi đó..." Tiếng lẩm bẩm quá nhỏ, như thể là ảo giác.
Trái tim Lệ Hiểu Đàm run lên, suýt nữa làm rơi bình rượu.
"Dì sao vậy?" Cô ta không khỏi nhẹ giọng nói: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
Thẩm Loan lắc đầu: "Không có. Dì nói xem, thời gian có thể hóa giải hận thù
không?"
"Đối với một số người thì có thể, nhưng đối với một số người thì không những
không thể, thậm chí còn có thể tăng thêm."
"Vậy thì dì nghĩ tôi là loại nào?"
Lệ Hiểu Đàm im lặng một lúc: "Loại sau."
Thẩm Loan nhếch môi, không hỏi nguyên nhân, thực ra trong lòng cô biết rõ
bản thân nhất.
Một người có tính cách kiên nghị, tâm chí kiên định, thời gian
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/danh-mon-thinh-sung-quyen-thieu-xin-chieu-co/1266307/chuong-1004.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.