Mặc Hiểu Lam vừa bước đến, liền ngưng trọng giây lát, chỉ thấy trước mắt một mảng tà khí mịt mù bao phủ không gian, tựa như giấc mộng năm ấy.....
Một người một kiếm, bình thản đồ sát ngàn vạn sinh linh, để lại dưới chân hết thảy là biển máu lan tràn.... Chỉ là hiện tại, kẻ đó lại chính một thân hắc y lạnh lẽo âm hàn, gương mặt ẩn kín sau màn sương đen quỷ dị. Biệt Sinh kiếm trong tay Lam Thần Quân kiếm không ngừng chém nát vô vàn tà túy oán linh xung quanh, hắn nhíu chặt mày nghiêm nghị nhìn Tử Linh Dạ Thần, trong ánh mắt lại là tột cùng chất vấn cùng địch ý khó kiềm chế. Nhưng cho dù làm thế nào, Lam Thần Quân cũng vô pháp chạm tới được một góc áo của y, lửa trong lòng vì thế càng lúc càng dâng cao.
"Mặc Hiểu Lam đang ở đâu? Nói mau!"
Lam Thần Quân quả thực có chút kích động, sát khí trong đáy mắt liền hiện lên trong vô thức. Hắn từ trước đến giờ, không phải là lạnh băng tuyệt đối như Sở Tình hay Tử Linh Dạ Thần, lại không thể ấm áp ôn hòa như Sở Nhạc Hiên. Hắn nóng tính, cố chấp, vô cùng nghiêm khắc, lại có phần ích kỷ nhỏ nhen..... nhưng vẫn luôn tự dựng cho mình một vẻ bọc trầm tĩnh lãnh khốc, uy nghiêm khiến người người kính phục. Nhưng người có thể khiến Lam Thần Quân để lộ sát ý đã cất giữ suốt 12 năm qua như thế, cơ hồ chỉ có Mặc Hiểu Lam.
Hướng thẳng mũi kiếm lạnh lẽo vào Tử Linh Dạ Thần, tựa như năm xưa đã từng đối với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dao-hoa-sinh-tu-kiep/1362926/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.