Chuyện này không hề đến tai Tống Diễn.
Tịch Vô Quy cũng không nhắc đến, đối với hắn đây chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể. Hắn muốn bảo vệ một người thì không ai có quyền xen vào, kẻ nào không phục, cứ giết là xong.
Lo Tống Diễn buồn chán, Tịch Vô Quy sai người tìm về rất nhiều sách truyện, thậm chí là vài món đồ nhân gian, những thứ mà người dân đã bỏ lại khi chạy nạn. Song Tống Diễn lại chẳng thèm liếc nhìn những thứ đó một cái.
Y đã ở đây hơn mười ngày nhưng vẫn không có tiến triển gì. Y không thể rời khỏi núi Táng Hồn, cũng không biết tình hình của Tông Diệu ra sao.
Mặc dù mọi thứ ở đây nhìn như rất đầy đủ, Tịch Vô Quy lại chiều chuộng y đủ đường, nhưng trong lòng y vẫn dâng lên một cảm giác bất lực.
Y không thể thay đổi ý định của Tịch Vô Quy.
Tống Diễn không phải chưa từng nghĩ đến việc trốn thoát, nhưng y chỉ có một mình, muốn thoát khỏi tay Tịch Vô Quy quả thực là chuyện không tưởng.
————————
Trong thành Thanh Ninh, người đi lại ai nấy đều có vẻ mặt ủ rũ, không ít người mang thương tích trên người, bầu không khí trong thành ảm đạm khôn cùng.
Kể từ khi thành An Khê thất thủ, họ đã liên tiếp mất bảy thành.
Ma tộc thế như chẻ tre, còn Tiên môn bên này lại mất hết ý chí chiến đấu.
Đã một thời gian dài trôi qua nhưng vẫn không có tin tức về tên phản bội. Tên phản bội đó vẫn ẩn nấp trong họ, và một khi có thêm trận chiến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dao-lu-da-chet-cua-ta-lich-kiep-tro-ve-roi/2262398/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.