Đã ba ngày Tống Diễn không gặp Cổ Thanh.
Y biết Tông Diệu nói đúng.
Nếu cứ mãi chìm đắm trong sự gần gũi của Cổ Thanh, cuối cùng chỉ làm hại chính mình và người khác... Nếu Cố Duy còn sống, nhìn thấy bộ dạng của y lúc này chắc hẳn cũng sẽ khinh thường y.
Cứ như thể tình cảm ấy đã trở nên không còn trong sáng.
Tống Diễn cố gắng giữ mình bận rộn để không nghĩ về chuyện của Cổ Thanh nữa.
Lần này không giết được Phục Diễm, ban đầu y cũng rất thất vọng, nhưng chỉ cần không từ bỏ nhất định sẽ còn cơ hội.
Y đã quen với việc tự điều chỉnh bản thân. Trước đây dù gặp bao nhiêu khó khăn trong học tập hay công việc, y vẫn luôn gắng gượng đứng lên tiếp tục đi về phía trước. Cuộc đời vốn là một con đường gập ghềnh, sau khi đi qua mới thấy thực ra mọi thứ cũng không đến mức quá đáng sợ.
Bọn họ đã lục soát khắp thành An Khê.
Lần này thu hoạch không nhỏ. Có cả bản đồ bố trí của các thành gần đó và một lượng lớn linh thạch.
Tông Diệu quyết định tạm dừng để củng cố phòng thủ của thành An Khê, rồi mới tính đến việc công phá các thành khác.
Tống Diễn cũng tán thành.
Đêm đó, vừa rời khỏi buổi họp thì y thấy y quan đang sốt ruột chờ đợi bên ngoài.
Vừa thấy y, y quan liền nói: "Ngài nên đến thăm Cổ Thanh đi."
Tống Diễn nhíu mày: "Cổ Thanh sao rồi?"
Y quan đáp: "Vết thương của hắn bỗng chuyển biến nặng, hôm kia lên cơn sốt cao, thuốc không sao cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dao-lu-da-chet-cua-ta-lich-kiep-tro-ve-roi/2262410/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.