Đậu Phương không đi xa, cô ngồi ở dưới lầu khu nhà. Cô thấy từng tốp trẻ con đang leo trèo trên cầu trượt, nô đùa trên các thiết bị tập thể dục. Ba mẹ hoặc ông bà chúng đứng bên cạnh cẩn thận trông nom, trao đổi những chuyện phiếm trong xóm. Đây là một buổi chiều tà mùa xuân náo nhiệt. Đậu Phương cố gắng vực dậy tinh thần, quay đầu nhìn tòa nhà đơn nguyên của nhà Gia Di.
Ba của Gia Di đi ra ngoài, mặt mày ủ ê gọi điện thoại. Đậu Phương đoán anh ta bị vợ mắng cho một trận, trách anh ta không nên rước Ngô Bình về nhà. Anh ta cúp máy, chào hỏi Đậu Phương, "Cháu là, con thứ hai nhà cô Ngô, em gái Tôn San?" Anh ta không nhận ra Đậu Phương là cô gái ở tiệm cắt tóc trong ảnh của Ngô Bình.
Đậu Phương nói: "Ngô Bình là dì của cháu."
Ba của Gia Di rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, "Cháu khuyên cô Ngô đi," anh ta không biết nói gì hơn, chỉ có thể vô vọng cầu xin Đậu Phương: "Khuyên cô ấy đi."
Đậu Phương không lên tiếng. Hai người đứng trong vườn hoa một lúc, Lão Lương đi ra vẫy tay. Ánh mắt ba của Gia Di nhìn Đậu Phương, "Chúng ta lại vào khuyên nữa nhé?" Đậu Phương thực ra trong lòng có chút tò mò. Cô đi theo ba Gia Di quay lại, thấy Ngô Bình ngồi trên sofa lau nước mắt, vẻ mặt những người khác đều như trút được gánh nặng – hai ngày nay đủ các loại người thay phiên nhau ra trận, đối với Ngô Bình chủ yếu là khuyên bảo, phụ thêm là giám sát.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-huong-tu-mieu/2713514/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.