🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày 14 tháng 12 năm 2023, lúc 15 giờ 11 phút 31 giây.

Đèn báo trong khoang liên tục sáng lên.

“Chuẩn bị ở độ cao 2200m.”

“Chuẩn bị ở độ cao 500m.”

Càng gần mặt đất, không khí trong khoang mỗi lúc càng lạnh hơn. Khoảnh khắc cất cánh và hạ cánh vốn được xem là năm phút sinh tử, tất cả mọi người đều nín thở dõi theo, hai tay siết chặt, chờ đợi phán quyết của số mệnh.

“Tiếp viên vào vị trí!” Biên Tích dứt khoát ra lệnh, “Tư thế phòng chống va đập!”

Bên ngoài bãi đỗ sân bay Song Lưu, Tứ Xuyên, xe cứu hỏa và đội ngũ y tế đã tập kết sẵn sàng, đợi lệnh từ xa, hồi hộp dõi theo chiếc máy bay đang tiếp cận.

Một bên cánh máy bay đang bốc khói, vun vút lao vào tầm mắt mọi người. Khi lại gần hơn, thậm chí còn có thể thấy rõ mấy mảnh cánh quạt đã vỡ.

Nhân viên mặt đất nhao nhao kinh hãi: “Mẹ kiếp, cánh quạt động cơ gãy rồi! Dọn đường băng! Coi chừng mảnh vỡ!”
“Tốc độ nhanh quá, động cơ chưa tắt à?”
“Chưa, chắc cơ trưởng tắt cái động cơ bị hỏng rồi, giờ hạ cánh bằng một động cơ.”
“Đệt, nguy hiểm vãi.”
“Suỵt——”
“Hạ cánh rồi! Hạ cánh rồi!!”

Theo một tiếng rầm vang trời, máy bay đáp xuống đường băng. Bên ngoài khoang, mọi người siết chặt nắm tay, thấp thỏm không yên, nín thở lo lắng cho một trăm sáu mươi bảy con người trên đó.

Trong khoang, cơn ác mộng của phi hành đoàn còn lâu mới kết thúc.

Khoảnh khắc cửa khoang bật mở, luồng không khí trong lành ào ạt tràn vào, chẳng ai biết hiểm nguy mới còn rình rập nơi đâu, liệu việc mở cửa có khiến ngọn lửa bùng lên dữ dội, liệu hành khách có mất kiểm soát mà xô đẩy, giẫm đạp lên nhau…

Biên Tích không kịp cầm bất cứ thiết bị phát thanh nào, lao tới cửa sổ máy bay để chỉ huy, dùng cổ họng đã khản gào lên trong cơn gió lạnh: “Nhảy xuống máng trượt! Đừng mang theo hành lý!”

Các nữ tiếp viên bị xô đẩy đến độ búi tóc cũng rối tung, mắt cá chân sưng tấy đỏ ửng vì phải đứng quá lâu trên giày cao gót, nhưng họ vẫn dùng hết sức bình sinh, gào đến khản cổ để hướng dẫn dòng người: “Chạy nhanh lên! Đừng mang theo hành lý! Đừng mang theo hành lý!”

Trong không gian ngột ngạt thế này, lại giữa tình huống cực kỳ căng thẳng, chỉ cần nán lại trong khoang thêm nửa giây cũng có thể gây ùn tắc, thậm chí là chôn thân trong biển lửa. Mọi người lảo đảo tháo chạy, có kẻ bị giẫm văng mất đôi giày da đắt tiền, có người bị xô đến tuột cả áo khoác, có người ôm đứa con sợ đến ngất lịm, vừa chạy vừa bật khóc nức nở.

Biên Tích nhìn xoáy vào cánh cửa phòng vệ sinh đang đóng chặt – tiếp viên số ba vẫn cầm bình cứu hỏa kiên trì trấn giữ nơi đó – từ bên trong, luồn khói đen đặc cuồn cuộn trào ra.

“Giữ chặt cửa phòng vệ sinh, đề phòng lửa bùng lại!”

Nghe Biên Tích dặn dò xong, tiếp viên số ba nuốt nước mắt gật đầu, hai tay ghì chặt van cửa. Ngay cả trong lúc máy bay chao đảo dữ dội nhất, cô vẫn luôn túc trực gần đó, không hề rời đi nửa bước.

Có người nhất quyết không nghe khuyên, cứ đòi mở khoang hành lý phía trên. Biên Tích rủa thầm trong bụng, vội kéo giật người đó lại, đẩy mạnh về phía cửa thoát hiểm, “Đừng lấy nữa! Còn gì quan trọng hơn mạng sống nữa hả!”

Người đàn ông đó quỳ xuống không chịu đi, nước mắt lã chã: “Đều là di vật của vợ tôi, chỉ còn lại nhiêu đây thôi… Tôi muốn mang cô ấy theo cùng!”

Biên Tích không chút chần chừ, lôi người đàn ông tới sát cửa thoát hiểm, dành lại lối đi cho những hành khách còn đang kẹt ở phía sau. Người đàn ông vẫn cố giằng níu về phía khoang hành lý, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Tôi phải đưa cô ấy về nhà… đưa cô ấy về nhà…”

Biên Tích dùng hết sức lôi người đàn ông đến mép máng trượt, vừa che chắn đầu và tay cho ông ta, vừa đẩy mạnh xuống, quát lớn: “Phải sống thì mới về nhà được! Mau chạy đi!”

Lời vừa dứt, hành khách đã rú lên kinh hãi khi bị đẩy khỏi cửa sổ máy bay, trượt xuống và tiếp đất an toàn. Ngay khoảnh khắc biết mình được cứu, hai chân ông ta mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất.

Ngày 14 tháng 12 năm 2023, 15 giờ 14 phút 29 giây.

Khi tiếng còi cứu hỏa và cứu thương lần lượt vang lên không ngớt, tất cả hành khách đã được sơ tán hoàn toàn.

Những người xa lạ ôm chầm lấy nhau ngay tại chỗ, kẻ khóc nức nở, người mừng phát điên, họ vỗ tay tán thưởng phi hành đoàn, gọi điện báo tin cho gia đình, chụp ảnh kỷ niệm cùng những người vừa cùng mình vào sinh ra tử. Đội ngũ y tế lần lượt kiểm tra sức khỏe sơ bộ cho từng người. Trong phút chốc, tiếng khóc lóc, tiếng reo hò, tiếng ho sù sụ, tiếng màn trập máy ảnh quyện vào nhau thành một mớ âm thanh hỗn độn.

Biên Tích đi sau cùng các thành viên phi hành đoàn khác, là người cuối cùng rời khỏi máy bay. Y đứng tách biệt khỏi đám đông phía xa xa, dựa người vào thành lan can xe, nhắm mắt lại, thở phào một hơi.

Mười một phút hai mươi giây.

Từ lúc phát hiện đám cháy đến khi sơ tán toàn bộ hành khách và phi hành đoàn, tổng cộng chỉ mất mười một phút hai mươi giây.

Đây là một cuộc chạy đua gần như bất khả thi với tử thần. Chẳng cần đoán cũng biết, sự việc này sau đó sẽ tràn ngập trang nhất của vô số phương tiện truyền thông. Chỉ cần quá trình xử lý của phi hành đoàn không có gì sai sót, họ thậm chí có thể sẽ được công ty tuyên dương như một tấm gương tiêu biểu.

Thế nhưng, Biên Tích lại chỉ thấy buồn nôn vì căng thẳng và lo lắng tột độ.

Y lách mình khỏi đám đông, vịn vào bức tường hồi sức một lúc lâu mới dần chấp nhận được sự thật rằng mình đã an toàn đặt chân lên mặt đất.

Chỉ cần dập lửa chậm một bước, hoặc không thể trấn an được hành khách, thì hôm nay, hơn một trăm sáu mươi con người ở đây có lẽ đã chẳng còn một ai sống sót. Nỗi sợ hãi khổng lồ muộn màng ập tới, đè nặng lên lồng ng.ực khiến y không sao thở nổi.

Biên Tích cố ngăn mình suy nghĩ miên man nữa, gắng gượng đứng thẳng người dậy. Đột nhiên, trước mắt y xuất hiện một bàn tay đang cầm chai nước khoáng.

Những ngón tay rất dài, đốt xương rõ ràng, trên mu bàn tay nổi lên vài đường gân xanh cuộn xoắn, trông vừa quyến rũ lại vừa lực lưỡng.

Biên Tích lần theo cánh tay nhìn lên, nhờ vào trí nhớ tốt của mình, y nhận ra người đối diện tên là Nghiêm Ngạn Khoát.

Nghiêm Ngạn Khoát không lên tiếng ngay, thế nên Biên Tích đã tranh thủ soạn sẵn vài lời trong bụng – nếu đối phương định cảm ơn, y sẽ vui vẻ đáp lại lời cảm ơn vì anh đã hỗ trợ giải cứu; nếu đối phương muốn hỏi về phương án bồi thường, y sẽ đưa ra ba lựa chọn: sắp xếp đổi chuyến bay, đổi sang máy bay khác để tiếp tục hành trình, hoặc bồi thường chi phí ăn ở.

Thế nhưng, Nghiêm Ngạn Khoát vẫn im lặng, chỉ đưa chai nước tới. Đợi Biên Tích ngơ ngác nhận lấy rồi anh mới quay người đi, tiếp tục cuộc gọi công việc còn dang dở.

Đến lúc này Biên Tích mới nhận ra, Nghiêm Ngạn Khoát chỉ đơn thuần thấy tình trạng mình không ổn nên mới đưa cho một chai nước lọc, chỉ có vậy mà thôi.

Tình huống trên máy bay lúc đó quá đỗi hiểm nghèo, đến mức Biên Tích đã không hề để ý rằng, ngay dưới mắt Nghiêm Ngạn Khoát có một nốt ruồi nhỏ. Anh sở hữu một gương mặt sắc sảo và nghiêm nghị, sống mũi cao thẳng, hốc mắt sâu hoắm, hoàn toàn chẳng ăn nhập gì với nốt ruồi duyên dáng kia.

Biên Tích nhìn anh chăm chú đến độ hơi bất lịch sự, cũng vừa đúng lúc Nghiêm Ngạn Khoát quay đầu lại, bốn mắt chạm nhau.

Biên Tích bất giác đưa tay lên sờ ngực, con tim vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần vẫn đang đập nhanh đến bất thường.

Đợi Nghiêm Ngạn Khoát cúp máy, Biên Tích chủ động chào hỏi: “Anh Nghiêm— Khụ khụ, xin lỗi, giọng tôi vẫn còn khàn.”

“Uống chút nước đi.” Nghiêm Ngạn Khoát nhướng mày, “Trí nhớ cậu tốt thật.”

Ý trêu chọc trong câu nói quá rõ ràng, Biên Tích lờ đi, vẫn dùng chiến thuật đã soạn sẵn trong bụng, cố tình nói lảng sang chuyện khác: “Dù sao thì ban nãy anh cũng đã hỗ trợ giải cứu, thật sự vô cùng cảm ơn anh!”

“Không cần khách sáo.” Nghiêm Ngạn Khoát đang vắt áo vest trên cánh tay, lúc nói chuyện có lẽ đã vô tình chuyển nó sang tay phải, để lộ nửa thân người bên trái.

Thế nên Biên Tích khó mà không để ý thấy, nửa bên trái của chiếc sơ mi trắng có một vết rách rõ ràng, một chiếc cúc áo đã bị lực bên ngoài kéo đứt, cổ áo bung ra, để lộ xương quai xanh góc cạnh.

Mà năm phút trước, đây vẫn là một chiếc sơ mi nguyên vẹn.

Biên Tích hồi tưởng lại những chuyện xảy ra trong năm phút vừa qua, y chắc chắn rằng hành khách biết nghe lời này đã thoát ra vô cùng thuận lợi, trên đường đi không hề bị vấp ngã, va quệt hay gặp phải sự cố nào có thể làm rách áo, biến số duy nhất chỉ có thể là chính y.

Thế nhưng Biên Tích không nghĩ rằng lúc máy bay chao đảo, mình lại dùng sức lớn đến mức có thể kéo rách cả áo sơ mi của người ta. Y cẩn thận thăm dò: “Cái áo này của anh không phải do tôi làm rách đấy chứ?”

Nghiêm Ngạn Khoát làm như không hề phát hiện cổ áo mình đang bung mở, tự nhiên chỉnh lại ngay ngắn, rồi chuyển chiếc áo vest về lại tay phải, vừa xua tay vừa nói: “Không phải đâu, tại áo kém chất lượng thôi.”

Nhà tạo mẫu mà biết anh dùng lý do này để giải vây cho người khác chắc sẽ tức điên mà bay từ Ý đến Trung Quốc để chất vấn khách hàng mất.

Biên Tích vắt óc suy nghĩ cũng không tài nào nhớ ra nổi, rốt cuộc mình đã kéo rách chiếc áo này tự lúc nào. Nhưng dù gì hành khách cũng đã vì mình mà chịu tổn thất về tài sản, y vội cúi người xin lỗi: “Xin lỗi anh nhiều, vừa rồi tình hình khẩn cấp quá, chắc là tôi… dùng lực hơi mạnh?”

“Không sao đâu.” Nghiêm Ngạn Khoát ra hiệu bảo Biên Tích không cần bận tâm.

Vì mới hít phải không ít khói đặc, cổ họng Biên Tích vẫn còn rất khó chịu. Y ho khan hai tiếng trước khi định nói gì đó, theo phép lịch sự đưa tay lên che miệng.

Nghiêm Ngạn Khoát nhìn thấy vết bầm do va đập trên cổ tay Biên Tích, đôi mày càng nhíu chặt hơn, hỏi y có phải bị thương nặng lắm không.

Biên Tích định phủ nhận, nhưng bất thành.

Nghiêm Ngạn Khoát không cho phép từ chối, dúi thẳng tuýp thuốc mỡ trong tay cho Biên Tích, nói với y đó là thuốc trị chấn thương bầm dập mà y tá vừa phát, “Cầm lấy đi.”

Biên Tích không cố từ chối nữa, đành nhận lấy rồi nói lời cảm ơn.

Nghiêm Ngạn Khoát nhìn y, hỏi: “Cậu còn định cảm ơn bao nhiêu lần nữa đây?”

Biên Tích ngẩn ra. Nghiêm Ngạn Khoát chỉ vào tay y, nói: “Nếu phải cảm ơn, thì cũng là tôi nên cảm ơn cậu mới đúng.”

Biên Tích thật lòng không muốn tham gia vào màn cảm tạ của hành khách thêm nữa, suy cho cùng đó đều là trách nhiệm của y, hơn nữa công lao vất vả cũng chẳng phải của riêng mình y. Nào ngờ Nghiêm Ngạn Khoát lại hoàn toàn chẳng đi theo lối thường, anh cảm ơn vì: “Cậu đã cùng tôi đón một sinh nhật rất đặc biệt.”

Biên Tích cười khổ, nói: “Đúng là đặc biệt thật.”

Nghiêm Ngạn Khoát thế mà vẫn còn tâm trạng để đùa: “E rằng sau này năm nào tôi cũng sẽ nhớ đến ngày hôm nay mất.”

“Thôi đừng! Cũng chẳng phải chuyện gì hay ho đâu.” Biên Tích vội xua tay, vừa nói vừa ho thêm mấy tiếng.

Đúng lúc này, cách đó không xa, một chiếc máy bay khác đang chạy đà rồi cất cánh, tiếng động cơ gầm rú át đi cuộc nói chuyện của hai người.

Nghiêm Ngạn Khoát dõi mắt nhìn theo chiếc máy bay khuất xa dần, rồi thu lại dòng suy tư, đột ngột hỏi: “Có sợ không?”

Biên Tích không ngờ anh lại hỏi vậy, y ngẩn ra một chốc.

Nghiêm Ngạn Khoát lặp lại: “Vừa rồi ấy, có sợ không?”

“Không biết nữa.” Biên Tích thành thật đáp, “Chẳng kịp nghĩ gì cả.”

“Thật lòng mà nói, tôi sợ lắm. Trước khi máy bay đáp xuống, tôi đã nghĩ mình không thể quay về nữa rồi.” Nghiêm Ngạn Khoát chẳng đợi Biên Tích lên tiếng đã chuyển chủ đề, “May mà hôm qua tôi có mua bảo hiểm hàng không, kể ra cũng lời được một khoản.”

Lời an ủi Biên Tích vừa đến bên miệng, nghe đến đây thì đành nuốt ngược vào trong: “…”

Điện thoại của Nghiêm Ngạn Khoát lại đổ chuông. Anh lấy ra liếc nhìn rồi nhanh chóng tắt máy, lại như chẳng có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục nói chuyện với Biên Tích.

Biên Tích sợ làm lỡ việc của anh, không dám hỏi lan man sang những chuyện không liên quan đến chuyến bay: “Công ty đang sắp xếp chuyến bay mới đi Côn Minh, thời gian cất cánh cụ thể vẫn đang chờ thông báo. Sau khi kiểm tra sức khỏe ở đây xong, tôi sẽ phát phiếu ăn và phòng ở cho mọi người. Không biết anh Nghiêm có kế hoạch gì tiếp theo chưa?”

Nghiêm Ngạn Khoát nói: “Tôi không đợi chuyến bay mới nữa, đã mua vé tàu cao tốc đi Côn Minh rồi, nhanh hơn một chút.”

“Anh gấp lắm à?”

“Ừ, có vụ án sắp sửa xét xử.”

Nói cách khác, họ sẽ chẳng còn gặp lại nhau trong hành trình sắp tới. Biên Tích cũng không vì điều đó mà buồn bã, chỉ là cơn đau dạ dày lại càng lúc càng rõ rệt hơn: “Ra vậy, thế chúc anh xét xử thuận lợi!”

“Chúc cậu hạ cánh an toàn.” Sau khi chúc nhau xong, thấy Biên Tích vẫn chưa rời đi, Nghiêm Ngạn Khoát kiên nhẫn hỏi: “Còn chuyện gì nữa à?”

Xung quanh là đám đông hỗn loạn những người vừa thoát nạn trở về, phía xa xa là chiếc máy bay vẫn còn đang bốc khói, quả thực đây không phải là một khung cảnh thích hợp để trò chuyện. Thế nhưng, vào lúc này, Biên Tích lại không muốn kết thúc cuộc nói chuyện nhanh đến vậy.

“À phải rồi, có cần tôi đền áo cho anh không?” Biên Tích vỗ trán một cái, chỉ vào cổ áo anh, “Hay là chúng ta kết bạn WeChat nhé? Có cần gì thì anh cứ liên lạc với tôi.”

Thật ra, nếu thực sự cần bồi thường, Nghiêm Ngạn Khoát hoàn toàn có thể yêu cầu hãng hàng không xử lý, chứ không cần một tiếp viên phải bồi thường cá nhân. Thế nên, vừa nói ra lý do vụng về đó, Biên Tích bắt đầu hoài nghi liệu hệ thống ngôn ngữ của mình có phải đã đình công do căng thẳng quá độ hay không.

Nghiêm Ngạn Khoát thoáng do dự vài giây. Anh lặng lẽ nhìn gương mặt Biên Tích, vừa định mở lời.

Đúng lúc, nhân viên y tế ở không xa cất tiếng gọi to: “Tất cả thành viên phi hành đoàn đến kiểm tra sức khỏe, nhanh lên!”

Biên Tích tỏ ra bất đắc dĩ, quay đầu đáp lớn tiếng “Vâng, tới ngay!”, rồi lại vội quay lại nhìn Nghiêm Ngạn Khoát. Đôi mắt y sáng rực, lấp lánh ánh nước và hy vọng sau khi thoát khỏi hiểm nguy.

Nghiêm Ngạn Khoát ngẫm nghĩ một chút, rồi chỉ vào đồng hồ trên cổ tay, nói: “Thời gian gấp gáp, để lần sau nhé.”

Người trưởng thành ai cũng hiểu, xác suất để có một “lần sau” gần như bằng không, thế nên Biên Tích theo lẽ thường tình mà xem đây như một lời từ chối khéo. Y không nói gì thêm, chạy nhanh về phía đội ngũ y tế.

Thế là y đã không nhìn thấy động tác cúi đầu lục tìm trong túi áo của Nghiêm Ngạn Khoát ở sau lưng mình, cùng bàn tay đã chậm mất một nhịp, vừa kẹp tấm danh thiếp rút ra.

Lời tác giả:

Giải thích thuật ngữ:

Tư thế phòng chống va đập: Co chân về phía sau, giữ trong phạm vi đường thẳng dọc qua đầu gối; đầu cúi về phía trước tối đa, áp sát đầu gối hoặc lưng ghế phía trước.

Hạ cánh bằng một động cơ: Chỉ tình huống đặc biệt khi một trong hai động cơ của máy bay động cơ đôi gặp sự cố, chỉ còn một động cơ hoạt động.

Tình huống tham khảo:

Sự cố hỏa hoạn và hạ cánh khẩn cấp của chuyến bay AQ1305, hãng hàng không Jiuyuan (Cửu Nguyên).

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.