🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tám giờ tối, Nghiêm Ngạn Khoát vội vã bước xuống khỏi tàu cao tốc, anh hẹn gặp thân chủ tại một quán cà phê gần nhà ga. Để che giấu vẻ mệt mỏi sau vụ nguy hiểm vừa qua, anh cố ý lôi kính ra đeo. Độ cận của anh không nặng, nên chỉ khi đọc sách hoặc làm việc mới đeo, bình thường gần như không bao giờ dùng.

Màn hình điện thoại sáng lên một chút, là hàng loạt tin nhắn từ Nghiêm Phàm Tuyền. Anh liếc qua từ xa, không trả lời, rồi tiếp tục trò chuyện với người đối diện: “Chào chị Ngô.”

Ngô Hồng Anh mắt đỏ hoe sưng húp vì khóc, chẳng còn chút tinh thần nào đáp lại: “Ừ.”

“Chị có nói qua điện thoại rằng có chứng cứ mới cần bổ sung?” Nghiêm Ngạn Khoát đi thẳng vào vấn đề.

Ngô Hồng Anh gật đầu.

Nghiêm Ngạn Khoát khuyên: “Hiện tại đã hết thời hạn nộp chứng cứ, việc bổ sung cần phải xin gia hạn.”

Ngô Hồng Anh vẫn kiên quyết: “Vậy thì xin gia hạn đi.”

Sắc mặt của Nghiêm Ngạn Khoát không mấy dễ chịu, nhưng anh vẫn kiên nhẫn hỏi: “Vậy có tiện cho tôi nghe qua chứng cứ mới không?”

Ngô Hồng Anh như một con rối bị rút hết hồn vía, máy móc lấy từ trong túi ra một chiếc ghi âm, rồi bật lên.

Trong quán cà phê gần như không có ai, không gian rất yên tĩnh, vì vậy dù Nghiêm Ngạn Khoát đã giảm âm lượng xuống mức nhỏ nhất, anh vẫn bị tiếng thở dốc đầy khó nghe làm giật mình.

Thật ra vụ kiện này không phức tạp lắm. Ngô Hồng Anh tố cáo chồng mình ngoại tình, yêu cầu ly hôn và phân chia tài sản trong thời gian hôn nhân. Nhưng chồng chị không những không đồng ý mà còn để người nhà với trưởng bối thay nhau quấy rối và gây áp lực lên chị. Anh ta còn lấy lý do công việc của chị Ngô không ổn định để muốn giành quyền nuôi con. Chị Ngô vì quá tức giận đã dùng máy nghe lén để thu được đoạn ghi âm chồng chị cùng người tình trên giường, mong dùng làm chứng cứ bổ sung để tăng khả năng thắng kiện.

Càng nghe, sắc mặt của Nghiêm Ngạn Khoát càng trở nên u ám, anh lập tức tắt máy ghi âm, lạnh giọng hỏi: “Chị có thể cho tôi biết, đoạn ghi âm này lấy từ đâu ra không?”

Ngô Hồng Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt trống rỗng và đầy bi thương: “Ở nhà tôi có lắp máy nghe lén để giám sát mèo, hôm nay tôi mới nhớ ra và lục lại đoạn ghi âm này.”

“Chị Ngô,” Nghiêm Ngạn Khoát hơi nghiêng người về trước, ngón trỏ gõ nhẹ lên chiếc máy ghi âm trên bàn, “tôi là luật sư đại diện của chị, tôi cũng mong muốn chiến thắng vụ kiện này như chị. Nhưng xin chị đừng che giấu bất kỳ chi tiết nào liên quan đến vụ án và cách thức thu thập chứng cứ.”

Ánh mắt của thân chủ có chút dao động, vẻ mặt chị cũng tỏ ra né tránh, chị siết chặt quai túi trong tay, cố giữ bình tĩnh đáp: “Tôi chẳng che giấu gì cả.”

“Hóa đơn mua thiết bị nghe lén,” Nghiêm Ngạn Khoát không lùi bước, vẫn giữ nguyên tư thế cúi người, giọng điệu có chút cứng rắn, “chị có thể cung cấp không?”

Ngô Hồng Anh liếc nhìn anh một cái, đành chịu thua: “Không tìm thấy nữa rồi.”

Nghiêm Ngạn Khoát không tin vào lời này, anh nhắc nhở: “Chị cần phải biết rằng bằng chứng thu được từ việc nghe lén bất hợp pháp trong không gian riêng tư là xâm phạm quyền lợi của người khác, tòa án sẽ không công nhận bằng chứng này đâu.”

“Ý cậu là sao?” Ngô Hồng Anh bắt đầu hoảng hốt, trợn tròn mắt.

Ngón trỏ của Nghiêm Ngạn Khoát vạch một vòng nhỏ lên tài liệu trên bàn, như thể đang khoanh tròn điểm nhấn quan trọng cho một thí sinh, “Nếu không may xảy ra đúng trường hợp tồi tệ nhất mà tôi lo ngại, chị mới mua thiết bị nghe lén gần đây, và nơi nghe lén không phải là nhà của chị. Nếu vậy, không chỉ bằng chứng này có khả năng bị vô hiệu, mà chị còn có thể bị kiện ngược lại đấy.”

Khi Nghiêm Ngạn Khoát không cười, anh tỏa ra một cảm giác rất áp bức, điều này không chỉ trong tòa án mà cả khi trò chuyện với thân chủ. Trước đây anh chủ yếu làm Luật Lao động, nhưng trong năm năm gần đây mới chuyển sang các vụ kiện về hôn nhân và thừa kế, khiến phong cách làm việc của anh có phần cứng rắn và áp đảo so với những luật sư khác. Kiểu luật sư như anh thường không được ưa chuộng trong các vụ tranh chấp tình cảm, nhưng nhờ tỷ lệ thắng kiện cao, danh tiếng của anh vẫn vang xa. Trước đây, anh đã đại diện cho một bị đơn trong vụ thừa kế tài sản trong thời kỳ hôn nhân, và kết quả là người đó dù không có nhiều cơ hội nhưng đã thừa hưởng phần lớn tài sản. Từ đó, các vụ việc tương tự không ngừng tìm đến anh.

Ngô Hồng Anh, thân chủ hiện tại của anh, chính là nhờ bị đơn trong vụ lần đó giới thiệu đến. Chị đã cùng chồng vất vả gầy dựng sự nghiệp, nhưng khi người bạn đời đạt đến thành công, chị lại bị phản bội và quay lưng.

Bị chạm đến nỗi đau, Ngô Hồng Anh không kiềm chế nữa, cúi đầu xuống bàn, bật khóc nức nở, “Vậy cậu nói tôi phải làm sao đây… Anh ta lấy con cái ra uy hiếp tôi! Anh ta ngoại tình, chính anh ta ngoại tình! Tại sao tôi không thể thắng?”

Những người chịu đựng sự quấy rối và áp lực trong thời gian dài thường có tâm lý thiếu ổn định. Nghiêm Ngạn Khoát đã gặp nhiều trường hợp thân chủ gần như suy sụp, anh cũng có kinh nghiệm đối phó với tình huống này. Anh không chỉnh lại logic đang rối loạn của Ngô Hồng Anh mà chỉ đưa cho chị một cốc nước. Đợi chị bình tĩnh lại, anh mới tiếp tục nói: “Chúng ta đã giao nộp nhiều bức ảnh, tin nhắn và sao kê ngân hàng giữa chồng chị và người thứ ba làm chứng cứ. Tất cả đều có lợi cho chị.”

Chị Ngô lắc đầu, ánh mắt yếu đuối bỗng chốc trở nên cứng rắn và hung tợn: “Chưa đủ! Tôi muốn dìm chết anh ta thì thôi!”

“Nhưng những tài liệu bổ sung của chị, nguồn gốc không rõ ràng, sẽ gây bất lợi trong phiên chất vấn.” Nghiêm Ngạn Khoát giải thích lý do, rồi mới đưa ra lời khuyên: “Sắp tới phiên tòa rồi. Tôi khuyên chị khi đối đáp chỉ cần bổ sung các hành vi sai trái của đối phương, nhưng tốt nhất đừng đưa đoạn ghi âm nghe lén vào danh sách chứng cứ.”

Chị Ngô không thể nghe lọt lời anh, tiếng nức nở vẫn chưa dứt: “Tôi không cần gì khác, tôi chỉ muốn con tôi thôi! Theo cách của cậu… tôi có thể giành lại con mình không? Cậu có bao nhiêu phần thắng?”

Nghiêm Ngạn Khoát chưa bao giờ hứa trước kết quả thắng kiện trên tòa, anh chỉ vỗ nhẹ vai chị khích lệ: “Khi phiên tòa diễn ra, chị cứ làm theo những gì chúng ta đã bàn trước, mọi việc còn lại cứ giao cho tôi, chị có thể yên tâm.”

Giọng điệu của anh quá chắc chắn, chất giọng trầm thấp của anh cũng có tác dụng an ủi. Chị Ngô ngừng khóc trong chốc lát, cảm xúc cuối cùng cũng dịu đi.

Nghiêm Ngạn Khoát đẩy hộp giấy về phía chị, rồi lắng nghe chị trút bầu tâm sự về người chồng bội bạc trong suốt hai chục phút, cuối cùng mới kết thúc cuộc trò chuyện hôm nay.

Sau khi lau khô nước mắt, chị Ngô mới để ý rằng hôm nay Nghiêm Ngạn Khoát ăn mặc xuề xoà hơn mọi khi, chị bèn quan tâm hỏi: “Sao hôm nay cậu lại mặc thế này?”

“Máy bay gặp chút sự cố.” Nghiêm Ngạn Khoát đáp, đẩy nhẹ gọng kính, “Tối nay chị nghỉ ngơi đi, ngày mai gặp lại.”

Trời đã khuya, chị Ngô gật đầu, chỉnh trang lại, rồi thất thần rời đi, khi mở cửa mang theo một luồng khí lạnh.

Tiễn chị Ngô xong, Nghiêm Ngạn Khoát mới mở bảng biểu mà Nghiêm Phàm Tuyền gửi. Anh xem đi xem lại như thể đang đọc Bộ luật Hammurabi, rồi mới nhắn lại một câu: “Được.”

Nghe tiếng mưa rơi rả rích bên ngoài, Nghiêm Ngạn Khoát cảm thấy cơn mưa này chừng như sẽ kéo dài, anh băn khoăn không biết chuyến bay tối nay có thuận lợi không. Anh cũng quên mua ô ở đầu đường, nên tạm thời chưa ra ngoài được.

Mở WeChat, anh thấy Nghiêm Phàm Tuyền đã gửi hơn chục tin nhắn ngắn và một đoạn ghi âm dài. Tin nhắn cuối cùng của chị là: “À đúng rồi, chúc mừng sinh nhật anh nhé.”

Nghiêm Ngạn Khoát liếc nhìn ra ngoài trời mưa và bộ dạng có phần bệ rạc của mình hôm nay, thầm cảm thấy may mắn vì đã ăn được chiếc bánh sinh nhật khá tươm tất trên máy bay.

Hiện giờ quán cà phê gần như không còn ai, ngay cả nhân viên làm bánh cũng nhàn rỗi, đang ngồi bên quầy xem video.

“Xin lỗi.” Nghiêm Ngạn Khoát đứng dậy, lật từng trang thực đơn, cuối cùng chỉ vào một món tráng miệng màu vàng trông giống chiếc bánh tặng kèm trên máy bay rồi hỏi: “Không biết có còn món bánh này không?”

Nhân viên ngẩng đầu lên, đáp “Còn ạ”, rồi nhanh chóng vào bếp chuẩn bị.

Nghiêm Ngạn Khoát không thường mua đồ ngọt, chính xác là rất hiếm khi. Với công việc cường độ cao, để đảm bảo thời gian tập luyện đã là một thách thức nên anh chỉ có thể kiểm soát nghiêm ngặt chế độ ăn uống của mình.

Hôm nay coi như là tự thưởng cho sinh nhật chút đi, Nghiêm Ngạn Khoát an ủi bản thân.

Chiếc bánh nhỏ vị xoài trông gần giống hệt chiếc bánh mà vị tiếp viên trưởng đã tặng cho anh, nhưng mứt quả lại mang theo vị chua ngọt mà anh không quen, nên cuối cùng anh cũng không ăn hết.

Lời tác giả:

Tác giả không phải dân chuyên đâu, mấy phần về hàng không dân dụng với pháp luật toàn lên mạng tra cứu hoặc hóng hớt từ bạn bè thôi, mọi người đọc vui là chính, đừng quá căng thẳng nha! Có gì sai cứ góp ý thoải mái, cúi người cảm ơn~

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.