🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Vậy à? Cũng nhiều người bảo thế lắm, nhưng thực ra không phải đâu, chỉ là thói quen nghề nghiệp thôi. Giờ thấy tên ai, tôi đều theo phản xạ nhìn kỹ hơn một chút, sợ nhớ nhầm.” Biên Tích trả lời đầy tự nhiên và khéo léo.

Nghiêm Ngạn Khoát lại có vẻ không vui, anh nói: “Ra vậy.”

Biên Tích vội cảm thán: “Thật không ngờ, anh chỉ chọn vị trí ngẫu nhiên à? Trùng hợp thật ấy! Tôi không nghĩ sẽ gặp lại anh, tôi còn tưởng anh sẽ ở lại Côn Minh lâu lắm chứ.”

Nghiêm Ngạn Khoát đáp: “Tôi ở Côn Minh bốn ngày, mới về Thượng Hải thứ Hai tuần trước.”

“Ngành luật này đi công tác cũng nhiều thế hả?” Biên Tích ngạc nhiên.

“Cuối năm rồi, tất bật hơn chút.” Nghiêm Ngạn Khoát ngước mắt nhìn y, “Cũng may là bận.”

Biên Tích đang cắt một miếng bít tết khá dai, nghe đến đây thì dừng dao nĩa lại, tò mò ngẩng đầu lên. Y cảm thấy hai chữ “cũng may” mà anh dùng dường như mang nhiều hàm ý, nhưng lại không chắc chắn lắm.

Nghiêm Ngạn Khoát vẫn thản nhiên dùng nĩa gắp một miếng ốc sên sốt pesto, như thể người vừa nói chẳng phải là anh. Nhận thấy ánh mắt của Biên Tích, anh quay lại nhìn: “Cậu Biên hôm qua đến văn phòng tìm tôi, có việc gì sao?”

Biên Tích không ngờ Nghiêm Ngạn Khoát lại nhắc đến chuyện này, rõ ràng y nhớ chỉ có Kiều Viễn để lại thông tin liên lạc thôi mà.

Nghiêm Ngạn Khoát nhắc: “Tôi có thể xem được hồ sơ khách đến thăm.”

Biên Tích bị bắt tại trận, đành phải thừa nhận: “Ồ, phải! Tôi có một người bạn là phi công, gần đây anh ấy có chút tranh chấp với công ty, muốn nhờ luật sư tư vấn.”

Nghiêm Ngạn Khoát không biểu lộ cảm xúc gì, nhẹ nhàng nhấp một hớp rượu vang, rồi hỏi: “Sao lại tìm tôi?”

“Bọn tôi không quen ai trong ngành luật cả.” Biên Tích hơi ngượng ngùng, quả thật việc này y làm không được khéo léo lắm, dù sao thì hai người cũng không mấy thân thiết, tìm đến thế này có phần đường đột, “Chợt nhớ ra anh đã giới thiệu mình là luật sư, nên tôi nghĩ thử đến Hằng Thiên xem sao.”

Nghiêm Ngạn Khoát suy nghĩ một lúc, tay cầm ly rượu, không trả lời ngay.

Biên Tích nghĩ anh vẫn còn để bụng chuyện mình quấy rầy quá nhiều, bèn cố gắng tranh thủ thêm một chút cho Kiều Viễn: “Nhưng anh yên tâm, tôi chỉ làm cầu nối thôi, sẽ không thường xuyên làm phiền anh đâu! Phí tư vấn hay phí đại diện, anh cứ thu như bình thường.”

Biểu cảm của Nghiêm Ngạn Khoát vừa mới dịu đi chợt đanh lại, anh đặt ly rượu xuống, giọng hơi không vui: “Xem ra cậu Biên quan tâm đến bạn bè quá nhỉ.”

“Thì dù sao anh ấy cũng tính là đồng nghiệp nửa mùa của tôi,” Biên Tích không rõ ý của anh là gì, nên chọn cách giải quyết đơn giản nhất, trả lời theo nghĩa đen, “Kiều Viễn thật sự là một cơ trưởng rất xuất sắc. Thời gian của anh ấy rất quý giá, cứ kéo dài thế này thật sự không phải cách hay.”

Nghiêm Ngạn Khoát có vẻ không tin: “Xuất sắc thế nào?”

Biên Tích tưởng đây là câu hỏi để tìm hiểu khách hàng, nên kiên nhẫn đáp: “Anh ấy là học viên được tuyển thẳng từ Đại học X, đã bay hơn mười năm mà chưa từng mắc lỗi nào. Trong giới không ai gọi anh ấy là Cơ trưởng Kiều, mà gọi là Robot Kiều, ý là anh ấy còn chính xác hơn cả robot ấy.”

“Hiểu rồi.” Nghiêm Ngạn Khoát nói xong, không cầm lại dao nĩa.

Biên Tích nghĩ anh không thích món ăn, dù thực đơn này được chọn theo sở thích mà Nghiêm Ngạn Khoát đã nói trước đó.

“Cần gọi thêm món không?” Biên Tích thăm dò, “Tôi thấy anh chưa ăn nhiều lắm.”

“Không cần.” Nghiêm Ngạn Khoát lắc đầu, đúng lúc đó điện thoại của anh reo lên, anh đứng dậy nói, “Xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại một lát.”

Biên Tích hiếm khi gặp tình huống giao tiếp khó xử thế này. Với những người kín đáo như Nghiêm Ngạn Khoát, y chỉ cần gọi phục vụ đến và thêm một món tráng miệng xoài là đủ – y nhớ rằng lần trước trên máy bay, vị khách họ Nghiêm đã ăn sạch phần quà sinh nhật đó.

Khi món tráng miệng mới được bưng ra, Nghiêm Ngạn Khoát vẫn đang nghe điện thoại, biểu cảm trông hiền hoà hơn hẳn. Biên Tích không khỏi tò mò, người ở đầu dây bên kia là ai.

Sự tò mò đó nhanh chóng được giải đáp, vì khi Nghiêm Ngạn Khoát quay lại, anh quên không tắt màn hình điện thoại, nó hiện rõ trên bàn.

Biên Tích mang theo một chút tâm tư mờ ám, lén nhìn một cái, thấy tên liên lạc là “Tiểu Phàm”, ảnh đại diện là một cô gái hoạt hình dễ thương, và tin nhắn gần đây nhất là “Chúc ngủ ngon.”

Khi Nghiêm Ngạn Khoát ngồi xuống, thấy trên bàn có thêm một món ăn, anh hỏi: “Cậu chưa no à?”

Biên Tích lắc đầu, dù trong lòng có chút cảm xúc không rõ ràng đọng lại, nhưng y không để lộ ra ngoài: “Tôi sợ anh không quen với món trước nên gọi thêm món tráng miệng sau bữa chính cho anh.”

Nghiêm Ngạn Khoát gật đầu, Biên Tích cũng không biết phản ứng đó có nghĩa là thích hay không thích. Nhưng ngay giây sau, anh đã cầm thìa lên, múc một miếng lớn và bắt đầu ăn thử.

“Khá ngon đấy.” Nghiêm Ngạn Khoát lấy một cái thìa mới đưa cho y, “Cậu cũng thử xem?”

Biên Tích sững lại một lúc, rồi đáp “Được”, nhận lấy thìa xúc thử một miếng.

Phô mai tan chảy trong miệng, hòa quyện với vị ngọt của xoài. Biên Tích cảm thấy những điều không thoải mái trong lòng dường như cũng vơi đi phần nào.

Biên Tích muốn dò hỏi về người vừa gọi điện thoại, bèn đánh tiếng: “Luật sư Nghiêm thường đi công tác thế này, người nhà không ngại ư?”

Nghiêm Ngạn Khoát không suy nghĩ nhiều, cho rằng y đang nhắc đến em gái và mẹ, nên đáp bâng quơ: “Không đâu, ai cũng có việc riêng của mình mà.”

Biên Tích nghĩ, câu này nghe như là anh đã có gia đình rồi vậy.

“Thế thì tốt quá, haha.” Y cười cười xã giao.

“Vừa nói đến đâu rồi nhỉ?” Nghiêm Ngạn Khoát bất ngờ quay lại chủ đề trước, “Bạn của cậu, cụ thể đang tranh chấp việc gì?”

Biên Tích tóm tắt sơ lược tình hình.

Nghe xong, Nghiêm Ngạn Khoát hỏi thẳng: “Có thể xem điều khoản hợp đồng được không?”

Biên Tích không có hợp đồng của người ta: “Tôi cũng không giữ, hay anh hỏi trực tiếp anh ấy xem?”

Nghiêm Ngạn Khoát lạnh mặt nói: “Tôi hỏi kiểu gì?”

“Anh ấy có để lại thông tin liên lạc ở quầy lễ tân mà.”

“Vậy à? Quầy lễ tân chưa chuyển cho tôi.”

“Thế thì…” Biên Tích định nói có thể thêm WeChat, nhưng lại nhớ lần trước bị từ chối khéo, nghĩ rằng đối phương có lẽ hơi ngại chuyện này. Y cũng không muốn làm phiền người đã có gia đình, nên vội đổi thành: “Để tôi tìm số điện thoại của anh ấy cho anh.”

“Biên Tích.” Nghiêm Ngạn Khoát đã không nhịn nổi nữa, lấy điện thoại ra: “Cho tôi quét QR của cậu đi.”

Biên Tích ngẩn người: “Sao cơ?”

“Gửi tài liệu thì dùng WeChat tiện hơn.” Nghiêm Ngạn Khoát giải thích rất hợp tình hợp lý.

Dù biết Nghiêm Ngạn Khoát có cả ngàn cách để xin địa chỉ email hoặc WeChat của khách hàng, nhưng Biên Tích vẫn lấy mã QR ra cho anh quét kết bạn. Sau đó y gửi danh thiếp của Kiều Viễn cho anh.

Luật sư Nghiêm lưu Biên Tích vào danh mục “Khách hàng” ngay tại chỗ, đồng thời đặt một ghi chú rất trang trọng: X Airlines_Biên Tích. Có vẻ như anh thật sự coi y là một nguồn khách tiềm năng.

Nghiêm Ngạn Khoát ăn nốt miếng phô mai cuối cùng của món tráng miệng xoài, dùng khăn giấy lau miệng, rồi nói: “Hỏi thật, cậu với Cơ trưởng Kiều có quan hệ đặc biệt không?”

Biên Tích bị ánh mắt này nhìn chằm chằm, có cảm giác mình như một đối tượng trong vụ kiện bị thẩm vấn, “Cũng bình thường thôi, bọn tôi không cùng công ty, đường bay cũng không trùng nhau, gần đây mới liên lạc nhiều hơn.”

“Ừm.” Nghiêm Ngạn Khoát không trả lời ngay, lúc sau mới lặng lẽ nhận xét: “Cậu cũng nhiệt tình đấy chứ.”

Biên Tích không hiểu, nhìn anh một cái, rồi đáp theo: “Đâu còn cách nào, bệnh nghề nghiệp thôi. Phải nhiệt tình một chút với mọi người, nếu không sẽ dễ bị khiếu nại lắm.”

“Thảo nào.” Nghiêm Ngạn Khoát dường như có chút bất mãn.

Biên Tích hỏi anh “thảo nào” cái gì, nhưng anh không chịu nói thêm.

Bữa ăn kéo dài hơn hai giờ, lúc ra về, trong nhà hàng chỉ còn lại mỗi bàn của họ.

Nghiêm Ngạn Khoát chào tạm biệt, gọi một chiếc taxi, chuẩn bị rời đi. Biên Tích vì gần khách sạn nên đi bộ, đứng tại ngã ba đường tiễn anh lên xe rồi mới quay người.

Tối nay không thể nói là vô ích, y nhận ra Nghiêm Ngạn Khoát có lẽ không độc thân và xu hướng tình cảm là với nữ giới, vì vậy trong suốt bữa ăn, y nói năng rất giữ kẽ, không hề có bất kỳ động chạm cơ thể nào, ngay cả lúc tạm biệt cũng không hề bắt tay.

“Gặp sau.”

“Chúc ngủ ngon.”

_

Nghiêm Ngạn Khoát ngồi trong taxi, thấy mình không thể đoán được suy nghĩ của Biên Tích.

Người này rõ ràng rất dũng cảm, dám lao vào ngọn lửa cứu sống hơn một trăm người, dám chấp nhận nguy cơ bị khiếu nại mà khống chế hành khách gây rối.

Nhưng người này cũng thật kỳ lạ, đến quầy lễ tân chỉ để lại số điện thoại của bạn mình, lần gặp lại này cũng không hề chủ động muốn liên lạc kết bạn.

Nghiêm Ngạn Khoát thậm chí có hơi nghi ngờ, liệu Biên Tích có thực sự chỉ là một người cuồng công việc, coi việc bồi thường cho hành khách hay chăm sóc chu đáo như là một nghĩa vụ không?

Thật là một người khó đoán.

_

Khi Biên Tích về đến khách sạn, Thường Thanh và mọi người cũng vừa trở về. Toàn bộ phi hành đoàn đều ở chung một tầng, vì ngày mai còn phải bay tiếp nên không ai uống rượu, họ chỉ đi dạo, chụp ảnh vài chỗ ở phố Oxford với sông Thames rồi về.

“Anh Biên, anh mới về à.”

“Ừ, mấy đứa chơi vui chứ?”

“Cũng vui ạ, chỉ là hơi oải quá.”

“Vậy nghỉ ngơi sớm đi.”

Sau khi trò chuyện với đồng nghiệp, Biên Tích vội đi tắm rồi nằm xuống giường. Khách sạn gần đó không sầm uất lắm, cũng chẳng có hoạt động giải trí về đêm, chỉ có pháo hoa trên ngọn núi xa xa.

Cơn buồn ngủ lâu ngày lại ập đến, khiến Biên Tích mơ mơ màng màng. Y không hiểu, Tết đã qua lâu rồi, sao vẫn còn bắn pháo hoa?

Trong lúc đầu óc mê man, y mở WeChat ra, phát hiện tin nhắn gần nhất là danh thiếp đã gửi cho Nghiêm Ngạn Khoát.

Avatar của Nghiêm Ngạn Khoát rất dễ nhận ra, giữa một loạt hình phong cảnh, chỉ có một ô trống rỗng, tên người dùng cũng là tên đầy đủ kèm theo tên tiếng Anh nghiêm chỉnh.

Theo thói quen xã giao của Biên Tích, giờ y nên nhắn cho đối phương một câu “về đến nhà rồi chứ” hoặc “chúc chuyến đi vui vẻ”, nhưng y không làm vậy. Việc làm phiền một người đàn ông lạ, lại dường như đã có gia đình, vừa không hợp với yêu cầu nghề nghiệp, vừa không đúng chuẩn mực đạo đức.

Nhìn chằm chằm vào khung chat một hồi, Biên Tích cười tự giễu, ném điện thoại sang một bên, rồi thay đồ đi ngủ.

Đúng lúc đó, điện thoại bỗng vang lên một tiếng.

Biên Tích mở WeChat ra, phát hiện tin nhắn đến từ Nghiêm Ngạn Khoát: [Đến nhà rồi.]

Có vẻ như đối phương còn để ý đến phép xã giao hơn cả y. Biên Tích giữ khoảng cách lịch sự mà đáp lại: [Vất vả rồi, anh ngủ sớm đi.]

Nghiêm Ngạn Khoát không đầu không đuôi nói: [Hình như vẫn kịp.]

Biên Tích chưa hiểu: [Kịp cái gì?]

Nghiêm Ngạn Khoát đáp: [Kịp giây cuối của ngày 1 tháng 1.]

Một giây sau, điện thoại nhận được một bức ảnh chụp màn hình giờ địa phương, hiển thị “23:59 ngày 1 tháng 1 năm 2024.”

—Sự chênh lệch múi giờ tám tiếng khiến những người vừa bay mười một tiếng đồng hồ như họ lại trở về đúng ngày đầu tiên của năm 2024.

Lúc này, pháo hoa ngoài cửa đột nhiên bừng lên, những tia sáng sặc sỡ phản chiếu trên tấm kính, tạo nên nhiều sắc màu lấp lánh.

Ánh sáng chiếu rọi lên khuôn mặt Biên Tích, y rời mắt, mở tin nhắn thoại mới của Nghiêm Ngạn Khoát.

Giọng nói trầm thấp, mang theo chút uể oải của cơn buồn ngủ.

“Chúc mừng năm mới.”

Lời tác giả:

Luật sư Nghiêm bảo anh ta chọn đúng giờ để chúc mừng năm mới là để duy trì quan hệ với khách hàng, không biết mấy bồ có tin hay không thôi.

Top comment:

– Anh trai, anh có thể lừa tụi tui nhưng đừng có lừa chính mình

– Tụi tui tin hay không đâu có quan trọng, quan trọng là có người tin kìa?!! (Đập bàn)

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.