Trong nhà hàng bỗng chốc yên tĩnh lạ thường, âm thanh nhộn nhịp bên ngoài bao trùm lên căn phòng kín tạo thành một thứ tiếng ồn trắng của những cái nhìn giao thoa.
Biên Tích ngừng lại khá lâu, sau đó chật vật quay đầu đi, làm như không có gì, đưa tay gắp một miếng bánh ngọt. Mùi sữa thơm ngậy nhưng lại không quá ngọt ngào – Nghiêm Ngạn Khoát quả thật biết cách chọn món.
Sau khi ngầm thừa nhận khẩu vị của chủ nhân bữa tiệc, y im lặng không nói gì thêm. Hôm nay y đã để lộ quá nhiều điều bất thường, cộng thêm những lời trêu chọc từ những người bạn cũ, mà đối với một “trai thẳng” những lời ấy thật sự không mấy lịch thiệp.
Người khác có thể vô tư cười đùa về y và Nghiêm Ngạn Khoát, vì trong lòng họ chẳng có gì đáng phải bận tâm. Nhưng Biên Tích thì khác, y phải giữ cho mình sự trong sạch, phải xứng đáng với lòng tin mà Nghiêm Ngạn Khoát đã đặt vào người giới thiệu là y.
Trong phần sau của bữa tiệc, Biên Tích ít nói hẳn, đặc biệt là ngồi cách Nghiêm Ngạn Khoát xa hơn so với nửa đầu buổi. Bởi vì nhà hàng mang phong cách Nhật Bản, mọi thứ đều được trang hoàng bằng gỗ tự nhiên và bàn ghế đều rất thấp, điều này khiến đôi chân dài của Biên Tích, với chiều cao 1m81, cảm thấy khó mà thoải mái.
Ban đầu, y cố gập gối lại, đặt một bên để tránh chạm vào Nghiêm Ngạn Khoát. Nhưng người ngồi cạnh dường như chẳng bận tâm đến những điều ấy, ngồi vô tư với đôi chân mở rộng, thỉnh thoảng còn với tay lấy khăn giấy từ phía Biên Tích, dù rằng mỗi người đều có sẵn một hộp khăn bên mình.
Nghiêm Ngạn Khoát chống tay lên tấm thảm tatami, tay trái vươn về phía tường, không tránh khỏi việc chạm vào cánh tay Biên Tích.
“Xin lỗi.” Anh nói vậy nhưng trong ánh mắt không hề có chút áy náy nào.
“Không sao.” Biên Tích nhẹ nhàng đặt hộp khăn giấy gần tay trái của Nghiêm Ngạn Khoát, “Để đây cho anh dễ lấy hơn.”
Nghiêm Ngạn Khoát gật đầu cảm ơn.
Biên Tích quay lại tập trung thưởng thức những món ăn được chọn lựa cẩn thận, cố gắng cảm nhận sự khác biệt giữa các loại sốt chấm. Nhưng chưa kịp dùng đũa, y đã cảm nhận một luồng nhiệt ấm áp lướt qua bên chân – là chiếc quần tây của người ngồi cạnh đang cọ vào cẳng chân y.
Với chiều cao 1m86, Nghiêm Ngạn Khoát ngồi bên chiếc bàn thấp quả là bất tiện, nên việc anh phải co chân, vô tình xảy ra va chạm cũng là chuyện thường tình. Biên Tích không nói gì, lặng lẽ nhích về phía tường. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, cảm giác quen thuộc lại xuất hiện – lần này không chỉ là chiếc quần tây, mà cả đôi giày da của Nghiêm Ngạn Khoát cũng chạm nhẹ vào giày thể thao của y.
Y liếc nhìn chủ nhân của đôi giày, người vẫn đang hồn nhiên trò chuyện cùng người khác như không có chuyện gì xảy ra.
“Luật sư Nghiêm,” Biên Tích đành phải lên tiếng, “phiền anh cho tôi qua một chút, tôi cần ra ngoài.”
Nghiêm Ngạn Khoát không đứng dậy, chỉ xoay người nhường một khoảng đủ rộng để Biên Tích lách qua, đồng thời tiếp tục cuộc trò chuyện với Nhiếp Hàng.
Ban đầu Biên Tích ra ngoài để tránh những tiếp xúc không cần thiết, nhưng lối đi hẹp làm tăng thêm khả năng va chạm, khiến lý do y đưa ra còn trở nên gượng gạo hơn.
Hết cách, y đành mặt dày mày dạn mà cúi người, cẩn thận nép qua.
“Để tôi đi cùng cậu.” Kiều Viễn bất ngờ đứng lên, đi song song với y ra ngoài.
Khi cả hai quay lại, Nhiếp Hàng đã chuyển sang thảo luận với Nghiêm Ngạn Khoát về sự khác biệt giữa các loại máy bay.
Nghiêm Ngạn Khoát nhìn thấy Biên Tích, bèn tự nhiên dịch sang bên phải một ghế, đổi bộ đồ ăn, nói: “Cậu ngồi ngoài này đi.”
Biên Tích ngạc nhiên: “Có chuyện gì sao?”
“Tôi nghĩ vừa rồi có lẽ tôi chèn ép cậu quá.” Nghiêm Ngạn Khoát thản nhiên đáp, làm cho Biên Tích cảm thấy mình mới là người nhỏ nhen, “Ngồi ngoài cho dễ ra vào.”
“Không sao, tôi ngồi đâu cũng được mà.” Biên Tích không từ chối, chuyển từ đối diện Kiều Viễn sang ngồi chéo góc.
Bữa ăn kéo dài đến tận mười giờ, khi ấy các quán bar lân cận bắt đầu đón khách cho đợt cao điểm đầu tiên của buổi tối, đường phố vẫn tấp nập người qua kẻ lại.
Nghiêm Ngạn Khoát ra ngoài trả tiền trước, nhưng nhân viên lễ tân báo rằng đã có người thanh toán rồi.
Bốn người đều có tính tình dễ chịu, nhanh chóng trở nên thân thiết sau một bữa ăn, vì vậy Nghiêm Ngạn Khoát không còn giữ lễ nghi, quay về phòng, giả vờ truy hỏi: “Ai đã trả tiền? Tự giác đứng ra đi.”
Anh đầu tiên nhìn về phía Biên Tích, y nhún vai tỏ vẻ không biết gì. Rồi quay sang phía Nhiếp Hàng, người đã say xỉn, không thể nào lén lút trả tiền được, vậy chỉ còn lại Kiều Viễn thôi.
Kiều Viễn đỡ Nhiếp Hàng dậy, giơ tay nhận lỗi: “Tôi đã bất ngờ dẫn thêm một người, cậu lại còn tặng quà đắt tiền, đâu thể để cậu tiếp tục chịu phí được.”
Kiều Viễn vẫn giữ lễ độ quá mức. Nhiếp Hàng sợ làm khó Nghiêm Ngạn Khoát, bèn bước ra can thiệp: “Vậy lần sau chúng ta hẹn một kèo nữa, để luật sư Nghiêm mời nhé!”
Nghiêm Ngạn Khoát gật đầu, “Được thôi, để tôi chốt thời gian với cậu Biên sau.”
“Ấy, sao chỉ gọi mỗi nó?” Nhiếp Hàng lấy điện thoại ra, thêm Nghiêm Ngạn Khoát vào danh bạ WeChat, “Cứ liên lạc với ai trong chúng tôi cũng được mà!”
Nghiêm Ngạn Khoát mỉm cười: “Cảm ơn cơ trưởng Nhiếp đã ưu ái.”
Bốn người cùng nhau bước xuống hầm gửi xe. Kiều Viễn không uống rượu nên lái xe của Nhiếp Hàng đưa hắn về nhà. Nhiếp Hàng đã ngà ngà say, phải nhờ đến Kiều Viễn với Biên Tích dìu đi, dáng đi loạng choạng.
Biên Tích đặt Nhiếp Hàng vào ghế sau, lấy ra chai nước ấm cùng túi khăn giấy đã chuẩn bị sẵn từ trước, để vào túi đựng ở trước ghế. Kiều Viễn ngồi vào ghế lái, khởi động xe, thỉnh thoảng quay lại nhìn hai người.
“Ngủ một giấc ngon, về đến nhà thì báo cho em biết nhé.” Biên Tích dặn dò, rồi quay sang Kiều Viễn, “Anh Viễn lái xe cẩn thận.”
Kiều Viễn gật đầu.
Biên Tích vừa định quay đi, thì Nhiếp Hàng bất ngờ túm lấy tay y, ra hiệu bí mật, khiến y vô cùng khó hiểu.
Biên Tích cúi đầu xuống, hỏi hắn: “Có chuyện gì thế?”
Nhiếp Hàng ghé vào tai y, giọng thì thầm: “Anh mày thấy, người này thật sự tốt đấy.”
“?” Biên Tích ngơ ngác đẩy hắn vào ghế, chỉ vào hắn, nói: “Anh ngủ đi cho lành!”
“Anh mày có say đâu.” Nhiếp Hàng ngoan cố lặp lại câu mà bất cứ kẻ say nào cũng thích bào chữa, “Anh tỉnh táo lắm.”
Biên Tích cười khẩy hai tiếng, nhét chai nước vào tay hắn, “Đừng có lo chuyện bao đồng nữa.”
“Anh nói nghiêm túc đấy.” Nhiếp Hàng nắm chặt tay y không cho rời đi, “Ít nhất, có thể thấy được… cậu ấy hiểu cậu.”
Những lời của Nhiếp Hàng khiến Biên Tích bất chợt sững lại. Không phải vì trọng tâm câu chuyện đang đứng ngay sau lưng, mà bởi vì ba năm trước, Nhiếp Hàng cũng từng nói một điều tương tự, chỉ là với ý nghĩa hoàn toàn trái ngược.
_
Bấy giờ, Biên Tích vừa chia tay người yêu cũ, khi tìm Nhiếp Hàng ra ngoài uống rượu, hắn lắc vai y rồi nói: “Cậu ta chẳng hiểu gì về cậu cả.”
Nhiếp Hàng vốn là người cởi mở, nhìn bề ngoài tưởng chừng vô tư, không để tâm sâu xa, nhưng thực ra lại rất tinh tế khi nhìn nhận con người.
Người yêu cũ của Biên Tích là một cơ trưởng, cũng cùng làm trong giới, nhưng không hài lòng với công việc của y, cho rằng nghề tiếp viên hàng không vất vả, thu nhập lại ít ỏi, hiếm có thời gian hẹn hò. Anh ta đã nhiều lần yêu cầu Biên Tích tìm công việc khác dưới mặt đất. Thậm chí trong một buổi tụ tập của các phi công, người yêu cũ còn công khai trước mặt bạn bè khuyên Biên Tích nên chuyển nghề, lời nói nửa thật nửa đùa mang theo không ít sự kiêu ngạo. Tối hôm đó, Biên Tích đã quyết định chia tay. Về sau, dù đối phương nhiều lần níu kéo, y lập tức chặn mọi liên lạc, ngay cả làm việc cùng một công ty cũng chẳng mấy khi tỏ ra thân thiện.
Buổi tụ tập đó Nhiếp Hàng cũng có mặt, nên hắn hiểu rõ Biên Tích muốn gì và phù hợp với người như thế nào.
_
Biên Tích đứng cạnh xe khá lâu, nửa người gần như cúi vào trong khoang xe. Từ góc nhìn của Nghiêm Ngạn Khoát, trông y như đang làm gì đó rất thân mật.
Đương nhiên anh biết Biên Tích không phải như vậy, nhưng điều đó cũng không ngăn cản anh tiến lên và làm một hành động có phần thiếu lịch sự.
“Cậu Biên, ngại quá.” Nghiêm Ngạn Khoát lên tiếng cắt ngang, “Xe của tôi đang ở bên kia.”
Biên Tích lúc này mới đứng thẳng dậy, quay lại nhìn thấy chiếc Lincoln phía sau, bèn vội vàng nhường đường: “Tôi chắn đường à? Xin lỗi, xin lỗi.”
“Không sao.” Nghiêm Ngạn Khoát mở cửa xe, tiện miệng hỏi: “Cậu về bằng gì?”
Biên Tích nghĩ ngợi một chút rồi đáp: “Chắc tôi đi tàu điện ngầm.”
“Cậu ở đâu? Có cần tôi đưa về không?” Nghiêm Ngạn Khoát lấy điện thoại ra xem giờ, “Chỉ một phút nữa là tài xế đến rồi.”
Biên Tích xua tay: “Không cần đâu, gần thôi mà.”
Nghe vậy, Nhiếp Hàng liền thò nửa người ra khỏi xe, la lên: “Công ty chúng tôi ở khá xa mà, tận ngoài vành đai ấy—”
“…” Biên Tích rất muốn khâu cái miệng người bạn này lại, nhưng sự đã rồi, y chỉ còn cách tiếp tục từ chối khéo: “Ừm, nhưng chắc không tiện đường đâu. Hơn nữa, giờ này cao tốc cũng đông, tôi đi tàu điện ngầm sẽ nhanh hơn.”
“Tiện, không tắc đâu.” Nghiêm Ngạn Khoát chỉ cho y xem kết quả từ bản đồ, “Tôi cũng ở Phố Đông.”
Thực tế rõ ràng hơn mọi lời giải thích, từ chối thêm nữa sẽ là bất lịch sự, Biên Tích đành phải đồng ý.
Nhiếp Hàng lúc này mới quay vào xe, vẫy tay chào hai người: “Vậy bọn tôi đi trước nhé, hẹn gặp lại.”
“Tạm biệt.”
Chiếc Mustang của Nhiếp Hàng lướt qua trước mặt hai người, bãi đỗ xe rộng lớn bỗng trở nên yên tĩnh.
Chẳng mấy chốc, tài xế đã đến. Nghiêm Ngạn Khoát đưa điện thoại cho Biên Tích, nhờ y nhập địa chỉ. Biên Tích thấy không tiện khi dùng điện thoại của người khác, nên đã gõ địa chỉ sẵn trong phần ghi chú của mình rồi đưa cho anh xem.
Khi giao điện thoại, mu bàn tay của Nghiêm Ngạn Khoát chạm nhẹ vào tay của Biên Tích.
Sau khi trao đổi với tài xế về điểm đến mới, Nghiêm Ngạn Khoát bỗng hỏi: “Cậu lạnh à?”
Biên Tích không hề lạnh, ngược lại vì có chút men rượu mà thấy nóng, nên ngạc nhiên hỏi: “Hả?”
“Tay cậu lạnh quá.” Nghiêm Ngạn Khoát nói.
Giọng điệu bình thản như thể anh đang nói một chuyện rất hiển nhiên kiểu “hôm nay mặt trời vẫn mọc” ấy.
Tim Biên Tích bất chợt đập nhanh hơn hẳn: “Chắc tại vừa nãy đứng ngoài gió?”
“Cầm đi.” Nghiêm Ngạn Khoát lấy từ túi xách ra một chai nước, “Còn ấm.”
Biên Tích không hiểu Nghiêm Ngạn Khoát làm cách nào để giống như có một túi thần kỳ của Doraemon, lúc nào cũng có sẵn nước ấm bên mình. Y cũng rất muốn nói rằng thực ra mình không cần làm cho cơ thể thêm nóng, nếu không sắc mặt chắc chắn sẽ còn khó coi hơn. Nhưng y vẫn cầm lấy chai nước, đặt trong lòng bàn tay để sưởi ấm.
Sau một lúc im lặng, Nghiêm Ngạn Khoát bỗng nói: “Bữa hôm nay, tính cho Kiều Viễn vậy.”
Biên Tích ngẩn ra một lúc, rồi mới hỏi: “Ý anh là sao?”
Thế nhưng, Nghiêm Ngạn Khoát không để tâm, thoải mái đáp: “Bao giờ cậu rảnh?”
“Thôi, không cần phải mời nữa đâu, hôm nay ai trả cũng như nhau thôi mà.” Biên Tích giải thích, “Anh Nhiếp với anh Viễn đùa với anh đó, đừng để tâm.”
“Đâu có như nhau.” Nghiêm Ngạn Khoát kiên định đáp, “Họ là họ, còn tôi là tôi.”
Biên Tích cãi không lại, đành nói: “Dạo này tôi bận lắm, lịch kín hết rồi, chỉ có ngày mai là không bay thôi.”
Nghiêm Ngạn Khoát nói: “Ngày mai tôi có hẹn với bên tư vấn. Cuối tuần thì sao?”
Biên Tích cười gượng, đáp: “Cuối tuần tôi lại đi công tác… Thôi, sau này rồi tính.”
Người trưởng thành đều hiểu rằng “sau này” cơ bản là chẳng bao giờ.
Nghiêm Ngạn Khoát khẽ bật cười. Biên Tích hỏi anh cười gì, giọng anh thoáng chút ỉu xìu: “Cậu Biên khó hẹn quá.”
Biên Tích sững người, rồi đáp trả: “Như nhau cả thôi.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.