Cửa kính ở lối vào có sẵn rèm sáo, Nghiêm Ngạn Khoát ấn nút, che khuất tầm nhìn từ bên ngoài.
Biên Tích đang cúi đầu mở hộp nhựa, không để ý hành động đó, múc một thìa ra thổi thổi, đưa tới miệng Nghiêm Ngạn Khoát, đợi anh nuốt xuống rồi mới hỏi: “Anh thấy có nóng không?”
“Vừa thôi.”
“Vậy anh ăn đi.”
Nghiêm Ngạn Khoát nhìn y, nói: “Lại gần chút.”
Biên Tích tưởng mình nghe lầm: “Gì cơ?”
Nghiêm Ngạn Khoát nói: “Tôi hơi khó dậy.”
“Ồ.” Biên Tích bèn kéo ghế về phía Nghiêm Ngạn Khoát vài centimet, nghiêng người đút cháo cho anh.
Chất liệu quần đồng phục và quần tây khá giống nhau, cọ vào nhau tạo ra tiếng sột soạt, nghe càng rõ hơn trong phòng tiếp khách yên tĩnh.
Rõ ràng chẳng làm gì cả, vậy mà mặt Biên Tích lại nóng bừng lên một cách khó hiểu. Y bất giác nhìn vào đôi mắt long lanh hơi nước, vạt áo sơ mi hé mở, yết hầu trồi lên sụt xuống, lồng ng.ực phập phồng…
Dừng lại.
Nhưng dường như ngay cả đường cong nơi cổ giày da nối với mắt cá chân cũng rất gợi cảm.
Dừng lại.
Biên Tích cố ép mình gạt đi những ý nghĩ đó, khẽ hắng giọng rồi nói: “Anh thử chút trứng đánh này xem? Bổ sung ít đạm.”
Bên ngoài phòng tiếp khách.
Vì vị khách quá ưa nhìn, các đồng nghiệp tranh thủ từng giây trong giờ làm việc quý báu để tám chuyện:
“Lúc nãy có phải luật sư Nghiêm kéo rèm sáo không?”
“Hình như thế.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Người kia… hình như có mối quan hệ không tầm thường với luật sư Nghiêm nhà mình.”
“Cũng… không… không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-tich-giua-khong-trung-thuan-tung-thuong-ky/2741277/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.