Biên Tích im lặng, lẳng lặng ngồi xuống cạnh anh.
Nghiêm Ngạn Khoát dường như quên bẵng lời hứa “nhưng thử xem sao” mới thốt ra hai mươi phút trước, tỉnh bơ viện dẫn cả đường cong lãng quên Ebbinghaus ra để thoái thác: “Lần cuối tôi trượt tuyết là hồi tiểu học cơ, bẵng đi bao năm không sờ đến, quên sạch cả rồi.”
Biên Tích nhìn cái cách anh xoay xở thuần thục với đủ món trang bị, kiểu gì cũng chẳng giống người đã quên sạch sành sanh.
“Anh còn nhớ được bao nhiêu?” Biên Tích bán tín bán nghi hỏi, “Dáng đứng ấy, còn chút ấn tượng nào không?”
“Sơ sơ thôi.” Nghiêm Ngạn Khoát vừa nói vừa đứng dậy, loạng choạng vịn vào thanh chắn, bộ dạng như sắp ngã bổ chửng đến nơi.
“Khoan đã.” Biên Tích khẽ day sống mũi tỏ vẻ nhức đầu, “Để tôi chỉ cho anh.”
Nghiêm Ngạn Khoát liền ngoan ngoãn đứng yên, như cậu học trò nhỏ răm rắp nghe lời, “Cảm ơn cậu.”
Biên Tích cố ý tránh chạm vào da thịt anh, cách một lớp áo len dày cộp mùa đông, chỉnh lại sống lưng anh hơi khom xuống, “Anh đứng thế này dễ ngã lắm. Trùng người xuống chút nữa, dồn trọng tâm về phía trước… Đúng rồi, hai chân cũng tách rộng ra chút.”
Nghiêm Ngạn Khoát quả là học viên vô cùng sáng dạ, thực hiện chính xác mọi chỉ dẫn của Biên Tích, chỉ riêng đôi chân là có vẻ không mấy tuân lệnh. Biên Tích có chút sốt ruột, từ từ hạ người xuống, hỏi: “Tôi chạm vào chân anh được không?”
Nghiêm Ngạn Khoát im lặng, chỉ cúi xuống nhìn y cười.
Biên Tích đành phải hỏi lại lần nữa.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-tich-giua-khong-trung-thuan-tung-thuong-ky/2741279/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.