Tại cao ốc cách bãi đỗ xe chưa đầy trăm mét, Nghiêm Ngạn Khoát chẳng đợi hồi âm đã vơ lấy áo khoác, nhấn sẵn nút thang máy xuống tầng.
Hoàng Tiêu Tiêu thấy anh định về, ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay anh tan làm sớm thế?”
“Sớm à?” Nghiêm Ngạn Khoát liếc nhìn dòng chữ “Chủ Nhật” sáng choang trên đồng hồ điện tử treo tường, suýt thì ngỡ mình đang làm việc ở một vũ trụ song song nào đó mà cuối tuần cũng phải nai lưng đi làm, “Anh tăng ca năm tiếng đồng hồ rồi đấy.”
Hoàng Tiêu Tiêu tròn mắt ngạc nhiên: “Ồ hô, anh cũng tính giờ công cơ đấy?”
“Dĩ nhiên, tiền bạc cả mà.” Nghiêm Ngạn Khoát nửa đùa nửa thật, “Để còn ký hóa đơn tính phí nữa chứ.”
Vừa dứt lời, cửa thang máy mở ra. Nghiêm Ngạn Khoát định bước vào thì nhận được tin nhắn mới từ Biên Tích.
Biên Tích nhại lại giọng Nghiêm Ngạn Khoát, bằng thứ tiếng Thượng Hải ngọng nghịu: [Là anh nói “mai gặp” trước, lại còn là một cơ hội anh đã cho tôi, nói lời phải giữ lấy lời chứ.]
Nụ cười trên môi Nghiêm Ngạn Khoát bỗng sâu hơn hẳn, tới độ Hoàng Tiêu Tiêu đứng ngoài cũng thấy có gì đó là lạ, phải nheo mắt nhìn anh hồi lâu, mãi cho đến khi cửa thang máy đóng lại.
Nghiêm Ngạn Khoát vừa soạn tin nhắn trả lời, [Tôi đang ở sân bay đây, lát tiện đường qua đón cậu], vừa nhấn nút chọn tầng.
Thang máy của tòa nhà này đã cũ kỹ, lắm điều bất tiện, chẳng hạn như cửa kim loại vừa đóng là tín hiệu gì cũng mất hút, điện thoại hay dữ liệu đều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-tich-giua-khong-trung-thuan-tung-thuong-ky/2741281/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.