Biên Tích thoáng ngờ vực liếc nhìn chỗ tờ giấy được đặt, đúng lúc đèn tín hiệu chuyển xanh, y bèn nhấn ga đi tiếp. Đoạn đường này chẳng mấy suôn sẻ, lại đúng vào giờ cao điểm chiều tối, chỉ vài trăm mét mà mất đằng đẵng hơn chục phút. Biên Tích tỏ ra hết sức tập trung, không nói lời nào, mắt dán chặt vào chiếc Santana phía trước, đôi môi mím chặt.
Nghiêm Ngạn Khoát nhìn thấy hết, bèn dò hỏi: “Cậu không vui à?”
Biên Tích nghiêng đầu, cố nặn ra một nụ cười: “Đâu có.”
“Xin lỗi cậu.” Nghiêm Ngạn Khoát tự dưng lại xin lỗi, “Tôi ăn nói không được khéo léo cho lắm.”
Biên Tích lại không quen với kiểu này của anh, lấy làm lạ hỏi: “Anh xin lỗi chuyện gì?”
“Mấy cô bé ở văn phòng luật của tôi từng nói, lúc tôi nghiêm mặt trông dữ lắm, nói câu gì nghe cũng nặng nề cả.” Nghiêm Ngạn Khoát đáp giọng thành thật, “Tôi không biết liệu có phải vì thế mà cậu không vui không.”
Biên Tích hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đó, vẻ mặt lạnh lùng của y hoàn toàn là vì chuyện khác, “Không hề.”
Nghiêm Ngạn Khoát dò hỏi thêm: “Vậy lúc nãy cậu đang nghĩ gì thế?”
Biên Tích trước giờ vốn không hay để lộ cảm xúc vui buồn, với ai cũng giữ vẻ lịch thiệp tươi cười, thế nên y cũng không hiểu làm sao Nghiêm Ngạn Khoát lại nhận ra được tâm trạng mình có gì đó không ổn. Vừa hay đã qua khỏi đoạn đường tắc nghẽn phía trước, Biên Tích nhấn ga lái thẳng vào bãi đỗ, thành thạo bật chế độ tự động đỗ xe.
“Đang nghĩ…” Sau khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-tich-giua-khong-trung-thuan-tung-thuong-ky/2741283/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.